Sau đó Chu Tự chụp màn hình gửi đi.
Hắn cũng không thèm để ý đến thần lực gì cả, Trần Chí Thành cũng không hiểu.
Rất nhanh Trần Chí Thành đã hoang mang ra mặt mà trả lời:
"Mê tín thật đấy, vốn bên chuyển phát nhanh còn có chuyện quan trọng, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt bị ngươi dọa sợ rồi. Ngày mai ta vẫn nên bảo người khác làm giúp ta thôi. Ở nhà trông Giai Di Thấy Trần Chí Thành nói ngủ tiếp đây, Chu Tự cũng không nghĩ nhiều nữa, mà ngồi trên ban công nhìn xuống dưới.
“Nói ra thì đã lâu không nhìn thấy gã uống rượu đó rồi, hắn thay đổi giờ làm việc nghỉ ngơi rồi ư?"
Chu Tự vừa ăn lạc vừa lẩm bẩm. Nghĩ kỹ lại thì hình như không phải người đó thay đổi giờ làm việc nghỉ ngơi, mà là hắn thay đổi. Có Thu tỷ, giờ giấc của hắn trở nên khác với người thường, cũng rất ít nhìn thấy người đó, không biết hắn thế nào rồi. Chu Tự lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Hắn ăn hết lạc bèn đi vào ngồi tu luyện, vẫn cố gắng phát lương cho Ma Chủng.
Bảy giờ.
Trần Giai Di tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng nhìn trần nhà cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, đã lâu không ngủ ngon như vậy.
“Dậy rồi à? Dậy rửa mặt chuẩn bị ăn sáng thôi.
Giọng của Trần Chí Thành vang lên khiến Trần Giai Di có chút kinh ngạc:
“Không phải hôm nay ngươi có việc à? Sao vẫn chưa đi?"
“Hôm nay không đi nữa"
Trần Chí Thành nói.
“Tại sao?"
Trần Giai Di tỏ vẻ mặt khó hiểu.
“Không tại sao, muốn ở cạnh ngươi thôi"
Trần Chí Thành nói cho có lệ. Sau đó kéo nàng dậy, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm nàng đau. Khi Trần Giai Di rửa mặt, Trần Chí Thành ở một bên nhìn khiến nàng không được tự nhiên:
“Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?"
“Trước đây ta cũng luôn nhìn ngươi.
Trần Chí Thành trả lời.
“Không giống, trước đây nhìn ta là vì ta đẹp, bây giờ nhìn ta, cứ cảm thấy đa nghi.
Trần Giai Di suy nghĩ hồi lâu nói: “Ngươi ghen phải không?"
“Ta ghen cái gì?"
Trần Chí Thành tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Làm sao ta biết được? Mỗi ngày ta ở nhà đợi ngươi về, cũng không làm gì hết, ai biết làm sao ngươi lại ghen.Trần Giai Di nói.
Trần Chí Thành:
Hắn không nói gì thêm nữa.
“Đúng rồi, đêm qua ta ngủ rất ngon, ta cảm thấy thiệp mời có thể thực sự có tác dụng, ta tìm thứ gì đó cất kỹ thiệp mời đi.
Trần Giai Di cười nói.
Trần Chí Thành không nói gì. Trong hình ảnh của Chu Tự, đại sư đó nói thiệp mời có thần lực. Nhất thời, hắn hơi hoài nghi, vợ của Chu Tự có phải là nữ thần thật không.
Ăn sáng xong, Trần Chí Thành dọn dẹp đồ nói:
“Ngươi ngồi nghỉ đi, ta đi rửa bát đũa. Muốn làm gì thì nhớ gọi ta"
Trần Giai Di ồ một tiếng rồi ngồi sang một bên.
Lúc Trần Chí Thành rửa bát đũa, cảm thấy nếu bị thương, có khả năng nhất định là do bát đũa bị vỡ gây ra.
Nhưng sau khi hắn dọn dẹp xong, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, tiếp đó là tiếng choang choang giòn rã. Tiếng động này khiến Trần Chí Thành sợ mất hồn, lập tức chạy vào trong phòng.
Vào phòng, hắn nhìn thấy Trần Giai Di ôm cánh tay của mình, vẻ mặt sợ hãi, bên cạnh là hộp đựng album đã rơi võ.
“Bà cô của tôi ơi, ngươi đang làm gì thế?"
Trần Chí Thành sợ hết hồn. Hắn lập tức đi đến kiểm tra tình hình, phát hiện váy ngủ bị rách, cánh tay lộ ra một viết thương nhỏ. Quỷ thần rơi, chuẩn xác như vậy ư? Nhưng hắn không nghĩ nhiều, lập tức hỏi có chỗ nào không ổn không.
“Không có"
Trần Giai Di lắc đầu, hơi sợ hãi nói:
“Chỉ có cánh tay bị rách xước, chắc không sao?
“Ngươi muốn làm gì? Bảo ta làm là được.
Trần Chí Thành đưa nàng sang một bên, hơi tức giận nói.
“Chẳng phải đột nhiên ta nhớ đến trên tủ có một chiếc hộp nhỏ, thích hợp để cất thiệp mời ư. Ta cũng không tàn phế, nên tiện tay lấy xuống. Ai ngờ hộp đựng album lại trơn rơi xuống"
Trần Giai Di ấm ức nói:
“Ta cũng sợ gần chết, ngươi còn hung dữ với ta.
“Không hung dữ nữa, không hung dữ nữa, là lỗi của ta. Nào, ta giúp ngươi kiểm tra vết thương trước"
Trần Chí Thành vội vàng nói. Trần Giai Di làm nũng, nhưng vẫn ngoan ngoan nghe lời. Sau đó nàng mới thấy may mắn nói:
“Cũng may hôm nay ngươi ở nhà, nếu không, một mình ta phải sợ mất hồn một lúc.
Trần Chí Thành bỗng nhớ đến hình ảnh của Chu Tự, đại sư đó đúng là đại sư. Lập tức hắn nghĩ đến tác dụng của thiệp mời mà đối phương nói, thiệp mời ở đâu thì có thể khiến tiểu khu đó bình an.
Thần lực...
Còn có loại quả đó. Hắn cảm thấy mình gặp phải thần côn, có thể rơi vào nguy hiểm. Nhưng nghĩ lại gia cảnh bọn họ bình thường, một sinh viên như Chu Tự không đến mức lừa hắn chứ?
“Giai Di, ngươi nói xem Chu Tự kết hôn, chúng ta mừng bao nhiêu thì thích hợp?"
Trần Chí Thành giúp đỡ xử lý vết thương hỏi.
“Lần trước hắn mừng ngươi bao nhiêu thì ngươi mừng lại hắn bấy nhiêu"
Trần Giai Di nói.
“Ít quá, ta cảm thấy bây giờ không thể ít như vậy"
Trần Chí Thành nghiêm túc nói.
“Vậy thêm một trăm?"
Trần Giai Di nói thăm dò.
“Vẫn ít quá, không đủ?
Trần Chí Thành lắc đầu.
Trần Giai Di sờ tay mình, tỏ vẻ mặt nghi hoặc:
“Ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại cảm thấy phải mừng nhiều hơn thế?"
Xử lý vết thương xong, Trần Chí Thành nghiêm túc nói:
“Chẳng phải ngươi hỏi ta tại sao hôm nay lại xin nghỉ ư? Thực ra hôm nay ta cố ý xin nghỉ?"
“Cố ý?"
Trần Giai Di tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Cho ngươi xem thì ngươi sẽ hiểu.
1134 chữ