Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 199: Có Ý Gì?




Chu Tự đang xử lý dã thú, hắn xông thẳng tiến về phía trước. Dã thú ở đây cũng không dễ xử lý, nhưng chỉ cần xông vào bên trong cùng, hẳn là có thể giết sạch.

Tuy phiền phức nhưng có thể giết sạch thì hắn cũng rất vui, chỉ là đang giết thì đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó rất mơ hồ, giống như ảo giác, nhưng lại cảm thấy rất chân thực. Suy đoán một hồi, hắn đã có đáp án.

Là thật, Thu tỷ đang gọi hắn.

Hắn từng nói với Thu tỷ nếu gặp nguy hiểm thì hô gọi hắn, gọi thật lớn. Bây giờ hắn nghe thấy tiếng gọi nên Thu tỷ đang gặp nguy hiểm ư? Sau đó hắn nhìn về hướng sau thành.

“Không sai, chính là hướng đó.”

Lúc này Phá Thiên Ma Thể của Chu Tự điên cuồng vận hành, Phá Thiên Chiến Kích được hắn nắm chặt trong tay, chân phải lùi sau từng bước, cơ thể kéo giãn làm động tác quăng ném.

Hào quang đỏ sẫm của Phá Thiên Chiến Kích lưu chuyển, sức mạnh hội tụ, giống như một con hung thú thức tỉnh.

“Bay đi!”

Soạt!

Phá Thiên Chiến Kích được Chu Tự ném mạnh phá không trung lao đi.

Roạt!

Hào quang đỏ sẫm của sức mạnh cường mạnh hiện lên trên không trung, giống như sao băng xuyên qua bầu trời dưới ánh trăng đỏ. Biến cố đột ngột khiến Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm bất ngờ, nhưng dây leo xung quanh còn khó hiểu hơn.

“Thanh niên loài người, ngươi làm gì vậy?”

Lúc này vô số dây leo chui lên che lấp bầu trời, khuôn mặt người của nó nhìn Chu Tự với ánh mắt cảnh giác.

Hầu Trầm và Đại Địa Thần Khuyển đều nhìn ra, Chu Tự muốn phá không trung rời khỏi nơi này.

“Gia, ta mở đường cho ngươi.”

Đại Địa Thần Khuyển lập tức thể hiện lòng trung thành

“Đạo hữu, thực lực của cũng không tệ, để ta giúp ngươi.”

Hầu Trầm cảm thấy bây giờ mà không nói gì, có thể sẽ bị ghi nhớ mãi. Làm chút chuyện tốt, dễ dàng sống sót.

Chu Tự xua tay:

“Để ta.”

Lúc này bầu trời cao đã bị dây leo che khuất, muốn rời khỏi đây thì phải phá đống dây leo này. Phá Thiên Chiến Kích đã được ném mạnh đi, Hầu Trầm không biết Thánh Tử Ma Đạo còn có thủ đoạn gì. Nhưng Đại Địa Thần Khuyển lui ra phía sau, hắn cũng chỉ có thể lùi lại một khoảng cách.

Chu Tự nhìn bầu trời cao, trong tay hắn xuất hiện trường kiếm, hắn biết kiếm pháp. Lúc này hắn nắm chặt chuôi kiếm, dùng công lực ngàn năm đánh thức sức mạnh bên trong rồi rút kiếm.

Keng!

Một tiếng kêu vang lên.

“Thiên địa nhất kiếm.”

Roạt!

Kiếm khí ngút trời, một điểm sáng màu đỏ phá không trung bay đi.

Ầm!

Tất cả dây leo trên không trung lập tức tan rã nát vụn.

Một đường kiếm hé ra bầu trời.

Sau khi không trung không còn vật cản, Chu Tự thu hồi trường kiếm trong tay rồi ngồi xổm xuống.

Ầm!

Đại địa vỡ nứt, Chu Tự nhảy vọt lên bay về hướng của Phá Thiên Chiến Kích.

Hầu Trầm có chút khiếp sợ, vừa nãy vị Thánh Tử đó đã sử dụng sức mạnh của thanh kiếm? Thanh kiếm đó cực kỳ không đơn giản, cầm được nó đã vô cùng khó, lay động sức mạnh bên trong nó còn khó hơn gấp vạn lần. Thế mà nó lại được sử dụng như vậy?

Đại Địa Thần Khuyển nhìn bầu trời cao, nhớ lại cảnh tượng Gia hủy diệt xác chết hôm đó, nó nói theo bản năng:

“Ngươi có từng nghe đến một loại chưởng pháp từ trên trời giáng xuống không?”

Hầu Trầm:

“???”

Có ý gì?

...

Chu Ngưng Nguyệt đứng trên tường cao, nàng nhìn thấy Phá Thiên Chiến Kích bay qua như sao băng, nhìn thấy sức mạnh cường mạnh trên đó. Hạ tam phẩm không ai địch nổi, ngoại trừ bộ đồ gấu con của nàng.

Sau đó không lâu sau một đường kiếm ý vút lên tận mây xanh, một điểm sáng màu đỏ chiếu bốn phương.

Ầm!

Kiếm ý vô địch xuyên qua bầu trời.

Lúc này một bóng người lao ra theo đó.

“Thế mà lại nghe thấy, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Đệ đệ của ta à, để ta truyền âm cho ngươi, nhất định phải nói những lời cảm động.”

Lúc này trận pháp trong thành bắt đầu khởi động, là trận pháp thu âm truyền âm. Trận pháp này vốn dùng để tìm vị trí của Thu Thiển, không ngờ lại sử dụng vào việc này.

Lần sau phải nhớ kỹ, nơi nào có Thánh Tử Ma Đạo, nàng cũng phải bố trí. Chu Ngưng Nguyệt lập tức hưng phấn hẳn lên.

Chu Tự ra tay, đương nhiên nàng không cần ra tay nữa, chỉ cần ngồi xem là được. Hơn nữa Chu Tự khí thế kinh động bốn phương, chắc chắn đủ chấn hãi. Có thể khiến Thu Thiển khiếp sợ cả một năm.

Vừa nghĩ đến đây, Chu Ngưng Nguyệt lấy dưa ra ăn, chỉ còn lại một miếng cuối cùng, cũng không biết đủ ăn đến khi xem xong không.

...

Bên ngoài thành, đám Minh Nam Sở bị bao vây, xung quanh có kiếm nhỏ và bùa chú hỗ trợ, cũng không đến nỗi gay go, nhưng cứ tiếp tục như này chắc chắn không phải là cách, phải nghĩ cách thoát khỏi đây mới được.

Tuy rằng thực lực của họ bình thường, nhưng công phu chạy trốn cũng không yếu. Đương nhiênlà đưa theo nửa con người cũng khá phiền phức.

Bây giờ Tô Thi không thể giết yêu thú chính là một nửa con người, không thể gọi là một người nữa rồi.