Cùng lúc đó, hình ảnh bắt đầu thay đổi, vô số thanh đao dựng bên cạnh lò luyện đao, đang tôn lên thanh đao ở giữa nhất. Nó đã thành hình, chỉ thiếu công đoạn rèn đúc cuối cùng. Nhưng vẫn không có ai có thể đúc thành thanh đao thực sự, cho đến một ngày, một thiếu niên đứng trước thanh đao, trong mắt hắn tràn đầy hào quang. Ngày đó, Thí Thần Đao đã đợi được một thiên tài đúc đạo!
Choang Choang!
Keng!
Keng!
Sau khi trải qua muôn ngàn thử thách, cuối cùng Thí Thần Đạo đã được rèn đúc ra.
“Bây giờ chỉ thiếu khai phong"
Thiếu niên năm đó nay đã thành người trung niên.
Hắn nhìn tất cả mọi người nói:
“Khai phong cần đến máu tươi của toàn thành, chỉ có như vậy mới có thể mở ra được tất cả tích lũy và cố gắng của rất nhiều năm qua.
Không ai lên tiếng, toàn bộ mọi người phía dưới đều im lặng. Hồi lâu sau, người có địa vị cao nhất nhẹ giọng nói: “Đợi, đợi màn đêm vĩnh hằng giáng xuống"
Mấy năm sau, thiên tài đúc đạo đó rút Thí Thần Đao ra, khắc bốn chữ cuối cùng.
Vĩnh Ám, Thí Thần.
“Thời kỳ màn đêm vĩnh hằng, Vĩnh Ám Chi Dạ, Thần Minh đến rồi.
Thiên tài đó nay đã già đứng trên thành nhìn tất cả mọi người dưới thành nói:
“Các ngươi đã sẵn sàng khai phong chưa?"
“Chúng ta sẽ mở ra thời đại hoàn toàn mới cho loài người..."
Toàn thành bùng nổ vô số huyết khí trong tiếng nói này. Biển máu ngập trời hòa nhập vào Thí Thần Đạo. Người cầm đao nhìn xuống dưới thành một cái, rồi vút lên trời. Hắn nhìn thanh đao trong tay nhằm về phía Chu Tự: “Hạt giống hy vọng do chúng ta trồng xuống, cũng do chúng ta truyền đi Ông lão hóa thành huyết khí nhập vào trong đao, lúc này thanh đao bay về phía Chu Tự, dường như đang đợi hắn đưa tay ra nắm chặt hạt giống được truyền đi này.
Cảm nhận được tâm ý của đối phương, Chu Tự chậm rãi giơ tay, nắm về phía cây đao được tạo ra từ sinh mạng của rất nhiều người dâng hiến.
“Đây chỉ là đao ý còn sót lại trong cơ thể ta, ngươi không thể nào thực sự nắm được thanh đao đó"
Chúa Tể Thâm Uyên lạnh lùng nói.
Đối phương sinh ra công hưởng với đao ý này là điều mà hắn không ngờ đến, điều khiến hắn càng không ngờ là cô gái đó tiến vào lại không kinh động đến hắn. Nhưng tất cả đều không có tác dụng, họ không có khả năng đứng trong vực sâu. Thanh đao đó đã mất tích từ lâu. Hắn vẫn đứng ở nơi bất bại.
Keng!
Âm thanh đột ngột vang lên một cách chân thực.
Khi hắn nhìn về phía Chu Tự, phát hiện lúc này Chu Tự đang cầm Thí Thần Đao vừa bay đến đó. Âm thanh vang lên đúng lúc này.
Chu Tự vô cùng bất ngời với sự xuất hiện của Thí Thần Đạo. Có thể những người khác thực sự không nắm được thanh đao này, nhưng hắn có thể nắm được. Bây giờ hắn càng hiểu thêm về thanh đao này. Khoảnh khắc hắn nắm trong tay, thanh đao truyền ra tiếng ầm ầm khẽ.
Vĩnh Ám Chi Nhận được Chu Tự nắm trong tay, đao ý lan rộng, lạnh thấu tận xương. Đây không phải là sức mạnh của Chu Tự, cũng không phải là sức mạnh của Vĩnh Ám Chi Nhận, mà là sức mạnh của nhất đao của rất nhiều năm trước.
“Không thể nào, làm sao ngươi có thể nắm được thanh đao hư ảo đó?"
Chúa Tể Thâm Uyên cực kỳ kinh ngạc, rất nhanh hắn đã hiểu ra:
“Thì ra thanh đao này đã ở trên người ngươi từ lâu, chẳng trách ta nhìn ngươi luôn cảm thấy kiêng sợ. Nhưng tại sao ta không cảm nhận được sự tồn tại của thanh đao này? Là thanh đao đã che mắt ta ư?"
“Ai mà biết, có lẽ là ngươi già nên hồ đồ rồi.
Chu Tự cầm Vĩnh Ám Chi Nhận trực giơ lên không trung cao hướng về phía trước.
Tiếng nói bắt nguồn từ chỗ đó, cũng là hướng của Chúa Tể Thâm Uyên.
“Nên kết thúc rồi.
Chu Tự nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Phía sau ta có ánh sáng, trong tay có hạt giống hy vọng, ngươi không nhốt được ta đâu"
“Loài người, ngươi quá yếu, kể cả ngươi có thanh đao này, cũng không thể nào phá mở được vực sâu” Chúa Tể Thâm Uyên vẫn không sợ hãi.
“Ngươi sai rồi"
Chu Tự lắc đầu, sau đó nâng Vĩnh Ám Chi Nhận trong tay, nhẹ nhàng đánh vào vực sâu bên trên:
“Người muốn phá vỡ vực sâu không phải là ta, mà là hàng ngàn hàng vạn ngươi đúc thanh đao này.
Ầm!
Vừa dứt lời, vực sâu phía sau Chu Tự nổi lên. Sau đó, một người đàn ông như ánh sáng xuất hiện, hắn cầm thanh đao vút lên bầu trời. Tiếp đó một ông lão cầm búa xông lên bầu trời.
Một người đàn ông trông như thư sinh đặt cuốn sách xuống nâng trường đao, hắn ngửa mặt lên trời cười một trang dài, nhảy vút lên:
“Ta nhìn thấy trăng sáng trong đêm đen, thời kỳ bình minh sắp quay về."
Một cô gái xuất hiện trong vực sâu, nàng cầm trường đao cắt mái tóc dài, hàng vạn sợi tóc đen rơi xuống đất, rồi nàng vút lên trời. Từng luồng sáng xuất hiện phía sau Chu Tự, xông đến tấn công vực sâu với một sức mạnh như dời non lấp biển.
Lấy đao ý chém vực sâu, lấy đao ngân vén lên ánh mặt trời. Đao ý vút lên mây xanh.
“Tại sao? Tại sao thanh đao đó còn mang theo sức mạnh đáng sợ như vậy?"
Chúa Tể Thâm Uyên sợ hãi.
“Bởi vì ý chí của họ chưa từng bị hao mòn.
Chu Tự bước từng bước tiến lên, dưới chân xuất hiện bậc thang. Vực sâu đang rời xa hắn.
Xa xa, sau khi Thu Thiển hô gọi Chu Tự, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng biết Chu Tự chắc chắn nghe thấy, nên nàng đứng tại chỗ chờ đợi.
Đợi Chu Tự quay lại.
Quả nhiên, nàng chưa đợi được bao lâu, đao ý vô tân đã vút lên trời cao.
Vực sâu vỡ vụn, bóng tối lùi xa.
Ở chỗ cao nhất trên hào quang là bóng hình Chu Tự đứng sừng sững cầm đao.
Bên ngoài, Chu Ngưng Nguyệt nhìn chằm chằm vực sâu với ánh mắt lo lắng, đã đi vào hơn một phút rồi mà không có chút phản ứng nào. Nàng đang nghĩ có cần trực tiếp nói với cha mẹ rằng con dâu của họ đang gặp nguy hiểm không.
Đám người Ân Chí Viễn cũng nhìn về phía đại điện vực sâu, họ chỉ nhìn thấy bóng tối, những thứ khác không có chút phản ứng gì. Thêm một người đi vào, có lẽ cũng không có tác dụng gì. Thậm chí hai người đều gặp nguy hiểm.
1104 chữ