“Đúng vậy, đám người Thanh Long cũng học, nhưng không có ai học được, nghe nói có liên quan đến việc đã từng nhìn thấy Thần Minh hay chưa. Không ngờ Chu sư đệ còn trẻ thế mà học được, mà còn trực tiếp giết thần.
Chẳng trách ban đầu hắn không dùng Khai Sơn Pháp, thì ra đây mới là chỗ dựa lớn nhất với hắn. Hình Ngọ cười nói:
“Ban đầu ta không thể chắc chắn sư phụ có thu nhận đồ đệ hay không, bây giờ ta chắc chắn trăm phần trăm sư phụ sẽ thu nhận Chu Tự. Rõ ràng thiên phú đánh quyền cao hơn mà hắn lại rút đao, chắc chắn sẽ khiến sư phụ cảm thấy Thánh Tử Ma Đạo coi thương Khai Sơn Pháp của hắn. Sư phụ từng này tuổi rất ít bị tiểu bối chọc giận, nhưng đọ sức giữa Thí Thần Nhất Đao Trảm và Khai Sơn Pháp, hắn sẽ không xem nhẹ nó. Ha ha, không biết có phải Chu sư đệ cố ý không"
Mãn Giang Hồng lạnh lùng nhìn Hình Ngọ, ho nhẹ hai tiếng nói:
“Thật ấu trĩ"
“Sư muội không hiểu đâu, đúng rồi, quyền hạn rơi xuống thì ngươi đi thu thập nhé, ta xử lý việc sau đó.
Hình Ngọ mỉm cười nói.
“Khụ...khụ...khu Ho khan vài tiếng, Mãn Giang Hồng mới khẽ gật đầu:
“Ừm, quyền hạn vực sâu không có ích với chúng ta, nhưng có lẽ sẽ có ích với thành phố dưới Thanh Thành.
Nói xong hai người biến mất, đi làm việc của mình.
Đại Địa Thần Khuyển phía dưới nhìn không trung, khó mà tin nổi.
“Gia, Gia đã, đã giết thần ư?"
Nó là người đầu tiên đi theo Chu Tự, à, chó chứ. Tuy sớm biết chủ nhân của mình tương lai chắc chắn sẽ bay lên trời cao, nhưng đâu từng nghĩ lại nhanh như vậy, cũng lợi hại như vậy.
“Ta, ta cảm thấy cả nhà ta đều cảm thấy tự hào vì ta, ta đã ôm được chân của Gia. Từ nay về sau ta theo Gia nhảy khắp Cửu Thiên"
Đại Địa Thần Khuyển nói với vẻ mặt kích động.
Hầu Trầm càng khó tin hơn, hắn không thể tưởng tượng, Thần Minh mà mình kính sợ, lại..lại bị chém chết bằng một đao. Dù Thần Minh này không phải là thần mà hắn tín ngưỡng, nhưng vẫn rất khó tin. Qua vài năm nữa, không ai biết Thánh Tử Ma Đạo có thể đi đến bước nào. Trong không trung, Chu Tự nhìn bốn mặt trời phía Tây chậm rãi hạ xuống.
Trời tối rồi. Nhưng không phải màn đêm vĩnh hằng giáng xuống, là mà vực sâu đã tan biến.
Thu lại ánh mắt, hắn nhìn cây đao trong tay, hắn nhẹ giọng cười nói:
“Cuối cùng cây đao này đã rơi vào tay một kẻ phản diện, không biết các ngươi biết sẽ có cảm nhận thế nào.
Nhưng cây đao rất tốt, ta không định cho người khác.
Vừa dứt lời, hắn chậm rãi hạ xuống đi tìm Thu tỷ. Lát sau, hắn trở lại trước đại điện, dừng bên cạnh Thu Thiển.
“Đám người Nguyệt tỷ đâu?"
Trước đại điện, ngoại trừ Thu thì không thấy ai khác, Chu Tự hơi nghi hoặc.
“Nguyệt tỷ đưa những người khác đi thu thập sức mạnh vực sâu rồi. Thu Thiển đặt tay về phía sau, nhìn người đàn ông mình quan tâm trước mặt nói.
Ồ nhẹ một tiếng, Chu Tự hơi ngượng ngùng nhìn về phía Thu Thiển, thử thăm dò nói:
“Vừa nãy Thu tỷ gọi ta phải không?"
“Có sao?” Thu Thiển hỏi ngược lại.
“Chắc chắn có"
Chu Tự gật đầu mạnh.
"Ồ"
Thu Thiển nhẹ nhàng trả lời.
Chu Tự nhìn xung quanh nói:
“Họ không ở quanh đây à?"
“Không, nơi này rất rộng, Nguyệt tỷ phải đến vùng ven bố trí.
Thu Thiển gật đầu, bĩu môi không hài lòng vì Chu Tự nói sang chuyện khác.
“Nói vậy thì phải khá lâu mới quay lại?”Chu Tự lại hỏi.
"Ùm."
Thu Thiển gật đầu nói:
“Nguyệt tỷ nói đây là sức mạnh của Thần Minh, một giai linh lục phẩm như nàng có thể thu thập được đã là rất tốt rồi, muốn nhanh chắc chắn rất khó"
Chu Tự khẽ gật đầu, tùy ý nói:
“Hôm nay Thu tỷ bôi son đỏ à?"
“Đâu có"
Thu Thiển trả lời theo bản năng. Nhưng vừa trả lời, nàng liền ngẩn người, tiếp đó lưng hông bị kéo lại. Bên tại vang lên giọng của Chu Tự:
“Vậy ta giúp Thu tỷ ôn tập điều kiện tất yếu khi hẹn hò mà lần trước dạy ngươi.
Vừa dứt lời, Thu Thiển liền cảm thấy bờ môi bị đụng chạm Nàng giật mình, cơ thể cứng đờ, tay giơ lên không biết để đâu. Cuối cùng nàng từ từ chấp nhận, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tự. Nhưng vừa được một lúc, đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
“Ôi ôi, thật xin lỗi, sức khỏe ta không được tốt, không kiềm chế được cơn ho, không ngờ lại quấy rầy hai người. Giọng của Mãn Giang Hồng vang lên ở chỗ cao, đầy vẻ hối lỗi.
Nghe vậy, Thu Thiển kinh hãi, lập tức đẩy Chu Tự ra. Nhưng vẫn chưa rời khỏi người Chu Tự, chỉ nhìn lên không trung.
Đương nhiên, không chỉ có Thu Thiển sợ giật mình mà còn có Chu Tự đang định di chuyển tay lên trên, lập tức cũng kinh hãi vạn phần.
Lúc này hắn nhìn thấy một cô gái áo đỏ đứng trên không trung, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng nở nụ cười. “Sư....sư tỷ?"
Chu Tự kinh sợ thốt lên.
“Khụ...khu"
Mãn Giang Hồng che miệng không ngừng ho, sắc mặt tái nhợt dị thường, bình tĩnh lại nàng mới có lòng tốt nói: “Không sao, ta lớn tuổi rồi, chuyện này cũng không có gì lạ với ta, các ngươi có thể tiếp tục, sẽ không nhìn trộm đâu"
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển:"..."
Tiếp tục thế nào được?
Thấy hai người không có ý định tiếp tục, Mãn Giang Hồng bất đắc dĩ lắc đầu:
“Được rồi, vậy ta đổi chỗ khác thu thập quyền hạn Nói xong nàng trực tiếp biến mất tại chỗ, để lại hai người Chu Tự hỗn loạn trong gió.
Một lát sau, chắc chắn không có ai, Thu Thiển cầm tay trái của Chu Tự, hiếu kỳ nói: “Vừa nãy cánh tay này định làm gì hả?"
“Làm gì là làm gì?"
Chu Tự giả bộ khó hiểu.
Chỉ cần hắn không thừa nhận, thì không có gì hết.
“Vậy hả"
Thu Thiển cúi mặt xấu hổ nói:
“Ta còn định nói có thể mắt nhắm mắt mở đấy.
“Thực, thật không?"
Chu Tự kích động.
"Ha...ha"
Ban đầu Thiển còn hơi xấu hổ, trong nháy mắt đã lật mặt, cười lạnh lùng.
“Thực, nếu là thật, lần sau ta giúp ngươi gãi ngứa, ta thấy ngươi thường xuyên gãi lưng"
Chu Tự vội nói.
“Ồ, ta hiểu"
Thu Thiển khẽ gật đầu tỏ vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Tự:
"..."
Đừng tỏ thái độ nghiêm túc giống như ngươi hiểu thế chứ.
Ở nơi cách Thâm Uyên Chi Thành cực xa.
Trong đêm đen, một bóng hình hư yếu xuất hiện, hắn nhìn về hướng Thâm Uyên Chi Thành kinh hãi nói: “Không ngờ chuyến này lại nguy hiểm như vậy, nếu không phải ta đã chuẩn bị sẵn sàng ngã xuống, giữ lại đường lui cho mình, e rằng lần này phải nuốt hận rồi. 1089 chữ