Lý Cảnh Sơn nghiêng đầu, tỏ vẻ mình không thể tiếp tục nhìn được nữa, hắn đợi khôi phục lại bình thường mới nói:
"Để ta giới thiệu với ngươi tình hình đại khái của Quan Hà Phong. Tính cả ngươi thì Quan Hà Phong có bốn đệ tử, Hình Ngọ là Đại sư huynh, ngươi cũng biết rồi đó, xếp hạng thứ hai chính là Mãn Giang Hồng. Tam sư tỷ của ngươi thì lấy chồng ở xa, sau này ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt. À, ngươi còn có một vị sư nương, đại khái là như thế. Theo lý mà nói thì ngươi còn có một vị tiền bối, nhưng nàng đã bị trục xuất khỏi sư môn, ngươi không cần biết nàng"
Chu Tự gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ rõ.
"Nếu đã bái sư rồi thì vẫn phải có lễ vật"
Lý Cảnh Sơn lùi một bước, hắn dựa vào sau rồi nói:
"Ngươi còn nhớ Thất Thiên không?"
"Thất Thiên?"
Chu Tự suy nghĩ một chút, chợt hắn nhớ ra cái gì đó mà tái mặt nói:
"Thất...Thất Thiên Tháp tháp linh ư?"
"Đúng, nó tên là Thất Thiên"
Lý Cảnh Sơn gật đầu, nói với vẻ mặt không hề có chút thay đổi:
"Năm xưa ta và nó có một ước định, chỉ cần nó có thể dựa vào thực lực của bản thân mà chạy ra ngoài thì ta sẽ không ngăn cản. Đồng thời sẽ không tóm nó lại trong vòng một ngàn năm. Nói cách khác, Thất Thiên Tháp sẽ không có tháp linh ít nhất là một ngàn năm"
Chu Tự quay đầu, không dám nhìn vào mắt sư phụ.
Lý Cảnh Sơn hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
"Năng lực của Thất Thiên rất mạnh, nó có thể quản lý toàn bộ Thất Thiên Tháp rất tốt, bao gồm cả Nguyên Tố Chi Thần thua ngươi. Có thể nói nó là bảo vật ngàn năm khó tìm.
Đây là muốn ta bồi thường trước khi tặng quà sao? Chu Tự thầm kêu khổ trong lòng.
Thu Thiển cúi đầu giả vờ như mình không tham gia vào chuyện này.
Lý Cảnh Sơn thấy vậy thì cũng không thèm để ý, hắn nói tiếp:
"Ta nhớ ngươi có tòa thành mà đúng không? Tòa thành kia không đơn giản, cho nên món quà đầu tiên ta tặng ngươi chính là thứ giúp ngươi quản lý được tòa thành này Chu Tự có hơi kinh ngạc, lúc này có một bóng người đáp xuống.
Là Mãn Giang Hồng, nàng đáp xuống, họ khan hai tiếng rồi nói:
"Sư phụ, ta làm xong rồi"
"Được."
Lý Cảnh Sơn từ từ đứng dậy, giờ phút này Huyết Khí Chi Hải đang phun trào.
Chiếu sáng nhật nguyệt, mênh mông bàng bạc, như bầu trời sao vô tận.
Lúc này Lý Cảnh Sơn đưa tay về vào không khí, trong nhất thời vạn vật sao trời đều giống như nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Tiếp theo đó có một giọng nói bén nhọn vang lên:
"A, ai thế? Ta cảnh cáo ngươi, ta có người chống lưng, ta là đệ tử của Quan Hà Phong Đạo Tông Thiên Vân đó"
Lý Cảnh Sơn nghe vậy thì gia tăng cường độ.
Tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà vang lên:
"Đừng mà, đừng mà, cứu mạng"
Cùng lúc đó, Lý Cảnh Sơn phất tay xuống, trong không trung có một vệt sáng chiếu thẳng vào Thanh Thành, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Lý Cảnh Sơn làm xong những chuyện này mới ngồi xuống ghế, thu hồi khí thế của mình. Hắn nói với Chu Tự:
"Cho ngươi mượn Thất Thiên một ngàn năm"
Chu Tự:
"..."
Sư phụ nhìn thì đứng đắn, nhưng rất biết cách lách luật, Thất Thiên thật đáng thương.
"Món quà thứ hai Lý Cảnh Sơn lấy ra viên đá lớn chừng lòng bàn tay kia rồi nói với Chu Tự:
"Nghe nói ngươi có quyền trượng Hắc Dạ, lấy nó ra"
Thu Thiển lấy quyền trượng Hắc Dạ ra rồi đưa cho Chu Tự.
Chu Tự lại tiện tay đưa lại cho Lý Cảnh Sơn.
Phía trên cùng của quyền trượng Hắc Dạ có một bảo thạch màu đen hình tròn, ở trong còn có chút tinh quang.
Sau khi Lý Cảnh Sơn cầm lấy quyền trượng Hắc Dạ thì đã trực tiếp bóp nát nó, sau đó khảm nạm quyền hành Thâm Uyên vào.
Trong giây lát, lực lượng mà quyền trượng Hắc Dạ phát ra càng thêm cường đại.
"Được rồi"
Lý Cảnh Sơn ném lại quyền trượng cho Thu Thiển rồi ra lệnh đuổi khách:
"Xong xuôi hết rồi, các ngươi về đi"
"Chào thúc thúc"
Chu Ngưng Nguyệt cười vẫy tay.
Lý Cảnh Sơn:
"..."
Sau khi mấy người đi khỏi thì hắn mới thở dài một tiếng, nghĩ thầm có một nữ nhi đúng là không tệ, nhi tử chỉ khiến cha mẹ lo lắng thêm mà thôi.
"Bái sư xong rồi, chúng ta đi ăn chúc mừng một chút đi.
Chu Ngưng Nguyệt chỉ vào một quán ăn khá là cao cấp ở trước mặt rồi nói:
"Chúng ta vào đó ăn đi, mấy ngày tốt như thế này cũng không có nhiều Chu Tự muốn bỏ rơi Nguyệt tỷ ở đây, dù sao nàng cũng không tìm thấy đường về nhà.
"Ăn bên kia đi"
Thu Thiển chỉ vào một quán ăn cũng sang trọng không kém ở đối diện rồi nói:
"Tiệc đứng bò bít tết, nghe Tô Thi nói điểm tâm ngọt trong đó khá ngon"
Chu Tự nghe vậy thì nhớ lại, trước đó không lâu tam lão bản đã ăn thử ở đây rồi, hắn còn than thở rằng lại có người ăn bữa khuya là bò bít tết.
Đến cả tam lão bản cũng chi được, Chu Tự cảm thấy đối với mình cũng không có vấn đề gì lớn.
"Được, vậy thì chúng ta ăn cái này Hắn vội gật đầu.
Chu Ngưng Nguyệt cũng không kén, nàng vui vẻ đồng ý.
Lần đầu tiên ăn ở những nơi như thế này, thật ra Nguyệt tỷ rất phấn khích. Chẳng khác nào một tiểu hài tử tám tuổi thực thụ.
Sau khi thanh toán thì Chu Tự phát hiện đúng là không đắt lắm, một người bảy tám mươi tệ, ba người hơn hai trăm.
Đối với người có sức ăn khá mạnh như Nguyệt tỷ mà nói thì thật ra vẫn có lời.
Nhưng Vẫn lỗ.
suy nghĩ kỹ lại thì hơn hai trăm tệ, bọn họ có thể mua được rất nhiều thứ, nấu một bữa ngon lành ở nhà.
Tiền tiết kiệm chợt giảm hơn hai trăm.
1071 chữ