"Nói mới nhớ, hôm nay là thứ bảy, có phải là nhận lương rồi không?"
Trên đường đi về Thu Thiển đột nhiên hỏi.
Chu Tự:
"..."
Tiền tiết kiệm lại giảm năm trăm mốt.
Biên Giới Thành.
Mấy người Đại Địa Thần Khuyển đã trở về, cần phải ở đây liên lạc với Chu Tự.
Bởi vì Thí Thần nên khí tràng của Chu Tự quá mạnh, họ không tìm thấy được.
Nhưng có thể xác định là chuyện ở Thâm Uyên Chi Thành đã kết thúc, họ cũng phải trở về để tiếp tục thăm dò tế đàn xảy ra vấn đề kia, vừa mới quay về đã nghe tiếng la hét vang lên trong không trung.
"A, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài...Ta vừa ra ngoài chơi, vừa mới nhìn thấy mặt trời, sao các ngươi có thể tàn nhẫn mà nhốt ta vào đây chứ. Mau thả ta ra ngoài, ta muốn ra ngoài. Đây là chỗ quái quỷ gì vậy chứ? Cứu mạng, đại khối đầu mau tới cứu ta, ta muốn trở về Thất Thiên Tháp" Tiếng la hét đột ngột này khiến Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm giật mình.
Họ ngẩng đầu lên thì phát hiện có một chùm sáng đang lấp lóe trên không trung, nhưng mặt trăng đỏ chiếu sáng nó, giống như là đang đè ép nó.
Không chỉ như thế, xung quanh còn có mấy đám mây cứ lượn lờ xung quanh nó. Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng dường như có chút quái dị.
Mà đốm sáng kia vẫn đang không ngừng bay toán loạn, nhưng không thể nào rời khỏi Biên Giới Thành.
"Đó là gì vậy?"
Đại Địa Thần Khuyển rất kinh ngạc.
"Ta không biết"
Họ vội mở cửa lớn của Biên Giới Thành ra.
Tín đồ đóng cửa tới rất đúng giờ, nhưng họ đã quen với chuyện này rồi, thậm chí còn cất tiếng chào hỏi.
"Tín đồ tiểu tiên tử, ngươi biết đốm sáng đó là gì không?"
Hầu Trầm hỏi.
Lúc này tín đồ đóng cửa đã lùi về góc tường phía sau cửa, nhưng vẫn truyền ra những câu nói yếu ớt.
"Đột...đột nhiên nó giáng xuống, không biết là gì.
Một người một chó vội thử câu thông, cuối cùng quyết định truyền tin cho Chu Tự.
Lúc sắp về đến nhà thì Chu Tự nhận được một tờ giấy từ dưới mặt đất.
Sau khi hắn đọc xong thì vẻ mặt có chút quái dị.
"Có chuyện gì vậy?"
Thu Thiển xách theo nguyên liệu nấu ăn mới mua từ siêu thị mà hỏi.
Như thế thì ngày mai không cần phải đi ra ngoài mua đồ.
Chu Tự đưa tờ giấy cho Thu Thiển rồi mới giải thích nói:
"Họ nói có một tế đàn đã xuất hiện phản ứng, có lẽ liên quan tới nữ thần Hắc Dạ. Rồi đột nhiên có một đốm sáng biết nói chuyện, đang gào khó la hét nói là nó có người chống lưng, bắt họ đưa nó rời khỏi đó. Trước mắt Đại Địa Thần Khuyển cũng không có cách gì. Có lẽ đó chính là Thất Thiên" "Lại có tế đàn à?"
Chu Ngưng Nguyệt đeo ba lô nhỏ, nàng nói:
"Có phải là mở một cánh cửa thì sẽ có thêm một tế đàn xuất hiện phản ứng không? Chúng ta còn phải xử lý chuyện của tín đồ giúp mấy thần minh kia à? Tới bây giờ chuyện của Hỏa Nguyệt Cốc còn chưa tìm ra cách xử lý."
"Cứ đóng vai là Thái Dương Thần trước đã, sau đó đóng vai Nữ Thần Hắc Dạ. Chỉ là không biết lần này phải làm những gì. Với thực lực của chúng ta hiện tại thì hình như cũng chẳng có cách nào cả"
Thu Thiển xem hết rồi đưa tờ giấy cho Nguyệt tỷ.
"Đến lúc đó lại nghĩ sau, ngày mai ta không đi làm, có thể vào đó tiện thể gặp Thất Thiên, không biết nó có tác dụng gì."
Chu Tự nhún vai nói.
Chuyện tế đàn, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức, chắc chắn là không làm được gì nhiều.
Về tới nhà, Chu Tự đi rửa tay.
Lúc này điện thoại di động mà hắn đặt trên mặt bàn trong phòng khách vang lên.
"Chu Tự, sư huynh ngươi gọi điện thoại cho ngươi kìa"
Chu Ngưng Nguyệt cất tiếng gọi, cuối cùng còn bổ sung một câu:
"Ta bắt máy giúp ngươi rồi, ngươi tiện tay rửa trái cây đi Chu Tự:
"..."
Nguyệt tỷ biết cách sai bảo thật đấy.
Đợi hắn rửa táo xanh xong đi ra phòng khách thì Nguyệt tỷ đã cúp điện thoại.
Thu tỷ cũng đã dọn dẹp tủ lạnh xong xuôi:
"Nguyệt tỷ không đi rửa tay à?"
Thâm Uyên Chi Thành không hề sạch sẽ, vẫn phải rửa tay thì hơn.
"Ta rửa xong rồi"
Chu Ngưng Nguyệt giơ tay lên để dòng nước chảy qua hai tay, cuối dùng khiến dòng nước biến mất.
"Hình Ngọ sư huynh nói gì thế?"
Chu Tự ngồi xuống ghế sô pha rồi hỏi.
Hắn chỉ có mỗi một vị sư huynh.
Lúc này Thu Thiền ngồi xuống bên cạnh Nguyệt tỷ, cởi tóc ra giúp nàng.
"Hắn nói mặc dù hắn không vào tòa thành phía dưới nhưng tòa thành này không hề đơn giản chút nào. Dặn ngươi tốt nhất là thăm dò thử xem"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Thăm dò? Thăm dò kiểu gì? Cũng không thể đưa người vào đó chứ?"
Chu Tự nói với vẻ mặt nghi ngờ.
"Ngươi cũng không thể trông chờ vào một tiểu hài tử tám tuổi như ta"
Chu Ngưng Nguyệt cầm táo xanh cắn một miếng rồi nói.
Thu Thiển suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu phải thăm dò thế nào.
Biên Giới Thành và ngoại thành Thần Vực có sự khác biệt, không thể nào để người khác đi vào Mở cửa đón người vào chắc chắn là không được, rất nhiều người nhìn chằm chằm nơi này, nếu làm thế sẽ mang tới phiền phức cho họ.
Chỉ cần hơi không cẩn thận thì đồ bên trong sẽ hư hao tổn thất.
Cho nên ba người hoàn toàn không hiểu phải thăm dò thế nào, cũng chỉ có thể để sau này tính tiếp.1100 chữ