Buổi tối, Thu Thiển tắm rửa xong thì tới tìm Chu Tự sấy tóc.
Trong lúc sấy, Chu Tự giả vờ như vô tình hỏi:
"Thu tỷ, ngươi có thấy Mãn Giang Hồng sư tỷ khiến người khác cảm thấy rất ghét không?"
"Đâu có?"
Thu Thiển quay đầu nhìn về phía Chu Tự, nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nhìn như một nữ tử nhu nhược, có lẽ là một sư tỷ rất tốt"
"Nếu không có sư tỷ thì chúng ta ở trong trong Thâm Uyên Chi Thành vẫn đang rất là tốt, đang yên đang lành thì bị cắt ngang, nàng quá đáng sợ"
Chu Tự nói một cách đàng hoàng chín chắn.
"Hum?"
Thu Thiển liếc Chu Tự một cái rồi cười như không cười mà nói:
"Sư tỷ không tới thì ngươi còn định làm gì?"
Chu Tự thấy Thu tỷ nhìn mình như vậy thì vội đổi chủ đề:
"Thu tỷ uống rượu không?"
"Phải xem là uống với ai, với người khác thì ta không uống, uống với ngươi thì được"
Thu Thiển ngồi im để Chu Tự sấy tóc cho mình.
"Vậy chúng ta có rảnh thì cùng uống"
Chu Tự nói một cách chân thành.
Thu Thiển che miệng cười hai tiếng.
Khiến Chu Tự không hiểu tại sao.
Nhưng uống rượu xong xảy ra chút chuyện là bình thường. Có lẽ Thu tỷ cũng thông cảm.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tự đang tu luyện Chu Thiên Kinh.
Bây giờ hắn là Đấu Giả thất phẩm, chờ tấn thăng lên Giai Linh lục phẩm là sẽ bắt đầu tu luyện Đại Chu Thiên Kinh.
Cũng không khác biệt quá nhiều.
Chỉ là tốc độ tấn thăng không quá nhanh, dù có mấy người Nguyệt tỷ cho linh đan diệu dược, lại cộng thêm có quyền hành gia trì thì một tuần cũng không thể thắp sáng được một ngôi sao.
Đại khái phải đợi tới lúc ăn tết mới được.
Còn hơn một tháng nữa là tới tết.
Cũng được xem là nhanh, dù sao từ đầu Nguyệt tỷ cũng đã nói vốn năm sau mới có thể tấn thăng Đấu Giả thất phẩm.
Chu Tự đợi Chu Thiên Kinh vận chuyển xong thì nhìn qua Ma Chủng Bây giờ nó có chút tinh thần, vừa mới đi làm lại, khẩu vị cũng khá tốt.
Hơn nữa trên người nó còn có chút hắc bạch quang hoàn thúc giục, tốc độ cũng không chậm.
Ngày nhận lương tuần sau có lẽ sẽ được một hoàn, nhưng sau đó thì không đoán trước được.
Theo xu thế giảm dần này thì có khi năm sau cũng chưa tích lũy đủ chín vòng nữa.
Lúc này hắn nhớ lại những gì mình thu hoạch được, biết được lai lịch của Vĩnh Ám Chi Nhận và lấy được những hạt châu màu đen có thể tăng cao tu vi kia.
Những cái khác...là đặt một dấu chấm tròn cho mấy người Tiểu Tĩnh.
Thôn Lạc Hà không có tội, kẻ có tội chính là chúa tể Thâm Uyên.
Hình phạt của hắn cũng đã giáng xuống, cũng đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Còn về Thái Dương Thần...
Lần này xem như hắn vô tội.
Chỉ là Bất quá lần này có thể thắng được chúa tể Thâm Uyên đúng là may mắn, lần sau khi đối diện với thần minh mình vẫn phải cẩn thận hơn một chút.
Chu Tự đong đếm được mất xong thì từ từ mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Chào buổi sáng, bây giờ là bảy giờ ba mươi chín phút, nhiệt độ có hơi thấp, đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo"
Chu Tự nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Thu tỷ, hắn phát hiện hôm nay nàng mặc hơi mỏng manh. Váy cúp ngực rộng rãi, có hai sợi dây cột lại thành hình nơ bướm ngay cổ, giống như cả bộ váy đều dựa vào hai sợi dây này cố định. Nhưng vẫn khiến Chu Tự cảm thấy có chút rộng rãi.
Bên ngoài nàng khoác một cái áo mỏng màu hồng phấn.
Nhìn thoáng qua vẫn thấy có chút lạnh.
Lúc này Thu tỷ đang ngồi trên ghế sô pha xem album trong tay, thỉnh thoảng còn nâng cốc lên uống một ngụm nước.
Ánh mắt của Chu Tự vẫn đặt trên nơ bướm kia, hắn luôn cảm giác như cái váy này sắp rớt xuống.
Một sợi tóc dài rơi vào thân váy, giống như đang cố hết sức ngăn cản cái váy rơi xuống vậy.
"Bây giờ cũng đã bảy giờ bốn tám phút rồi, hoàn hồn mà cần lâu thế à?"
Giọng của Thu Thiển lại vang lên thêm lần nữa.
Chu Tự nghe vậy thì lúng túng quay đầu lại nói:
"Thu tỷ thật xinh đẹp"
Mới đi rửa mặt đánh răng.
Đợi Chu Tự rời khỏi thì Thu Thiển mới nắm chặt quần áo, trên mặt nàng xuất hiện chút ửng hồng.
Sau khi ăn sáng xong, Thu Thiển thử hai bộ quần áo, được Chu Tự duyệt qua thì ba người mới xuất phát về phía Biên Giới Thành.
Đi xem tế đàn và Thất Thiên.
"Thu Thiển mặc nhiều đồ đẹp, hay là mặc ít thì đẹp hơn?"
Lúc đi ra khỏi cửa, Chu Ngưng Nguyệt hỏi Chu Tự.
"Chỉ cần là Thu tỷ thì mặc gì cũng đẹp"
Chu Tự trả lời.
"Vật ta mặc chân váy đẹp hay là mặc váy liền áo đẹp hơn?"
Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.
"Cái nào cũng xấu.
Chu Tự trả lời mà mặt không biểu cảm.
"Quả nhiên là thế."
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu rồi thở dài:
"Tình yêu khiến con người mất đi khiếu thẩm mỹ"
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển đứng bên cạnh cười trộm.
Thiên Vân sơn mạch.
Tô Trần dẫn Liễu Bắc Uyển đi dạo khắp nơi.
Khi rảnh rỗi, hai vợ chồng họ sẽ đi dạo khắp nơi, thăm thú cảnh đẹp xung quanh để giết thời gian.
Không có con cái bên cạnh, cảm giác có hơi nhàm chán.
Muốn để nữ nhi ở bên cạnh mình thì nữ nhi lại nói phải làm việc, nàng muốn tự lập, muốn trở nên hữu dụng.
Thân là cha mẹ, cũng không nên đánh nát tinh thần cầu tiến tích của của nữ nhi.
Hơn nữa đúng là nữ nhi có chút vô dụng, rèn luyện một chút cũng tốt. Trưởng thành hơn cũng bớt khiến mọi người lo lắng.
1057 chữ