Lý Lạc Thư cảm nhận sức mạnh xung quanh, tò mò hỏi:
“Ngươi là nhân vật thời đại Thần Minh ư? Có tu vị rất cao hả? Lại có thể sống lâu như vậy"
“Giới tu chân không hiểu quyền hạn của chủ ta, là thần thị, chủ của ta không hoàn toàn biến mất, ta có thể tiếp tục thay đổi cơ thể để sinh tồn"
Âm Lương Nguyệt giải thích đơn giản, nói tiếp:
“Tính theo thực lực của giới tu chân, ta coi là tam phẩm của thượng tam phẩm. Có vẻ như ngươi chưa tiến vào thượng tam phẩm.
Lý Lạc Thư không tiếp tục chủ đề này, chỉ hỏi điều thắc mắc trong lòng:
“Trước đây ta gần như không gặp dư nghiệt của thời đại Thần Minh, dạo này hình như các ngươi hoạt động rất nhiều, là vì thần của các ngươi sắp bắt đầu quay trở lại à?"
“Cũng không phải, nhưng ngươi ta tiếp xúc đến lĩnh vực của chúng ta Âm Lương Nguyệt có lòng tốt giải thích.
“Ta không nhớ mình đã làm gì, sao lại đột nhiên tiếp xúc đến lĩnh vực của các ngươi?"
Lý Lạc Thư đứng thẳng trên tuyết, vững vàng lên tiếng.
“Ngươi không biết hả?"
Âm Lương Nguyệt rất bất ngờ, nói tiếp:
“Lê Minh Chi Kiếm ở chỗ ngươi, thanh kiếm này là một rắc rối với chúng ta, cho nên người có thanh kiếm này sẽ cuốn vào trong chúng ta. Nếu ngươi cảm thấy mình vô tội, không muốn cuốn vào thì giao thanh kiếm cho ta. Ta cho ngươi đi"
“Không được"
Lý Lạc Thư lắc đầu, nói thẳng:
“Ta không có lòng dạ nào cuốn vào các ngươi, nhưng thanh kiếm này là do bạn tốt của ta tặng, cho nên các ngươi cảm thấy ta đã cuốn vào thì cuốn vào vậy.
“Không thể không nói, giới tu chân giới có không ít người có khí phách, hy vọng người cũng có thực lực tương ứng"
Âm Lương Nguyệt vung cánh, mây đen nổi lên theo. Lập tức vô số quạ đen từ mây đen tập trung, khí tức chết chóc ùn ùn kéo đến xông về phía Lý Lạc Thư.
Thấy vậy, Lý Lạc Thư giơ tay, vô số cây lớn phía dưới nghiêng ngả, sau đó lá cây tách khỏi cây vút lên trời, dựng thẳng xung quanh hắn. Kiếm ý xuất hiện trong lá cây, lập tức tất cả lá cây như linh kiếm trên không.
Khi vô số quạ đen xông đến, ngón tay Lý Lạc Thư khẽ động:
“Vạn kiếm quy tông"
Soạt!
Vô số lá cây bay vút đến va đập với quạ đen ngập trời.
Cùng với lá cây lao đi, Lý Lạc Thư cũng không đứng tại chỗ, mà ngự kiếm đi về phía trước, tốc độ không chậm nhưng không có quạ đen tới gần hắn.
“Mạnh hơn ta tưởng, nhưng khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta như rãnh trời"
Âm Lương Nguyệt cũng cất bước đi về phía Lý Lạc Thư. Lập tức quạ đen và lá cây cũng đập vào nhau rơi xuống.
Nhưng lá cây nhanh chóng ít dần, còn quạ đen càng lúc càng nhiều.
Một lát sau, hai người đối mặt, lá cây đã rơi xuống toàn bộ, quạ đen vẫn phủ kín trời đất.
“Ngươi thua rồi"
Âm Lương Nguyệt đưa tay tóm về phía Lý Lạc Thư, lạnh lùng nói:
“Ta lấy mạng của ngươi"
Lý Lạc Thư quay đáp lại bằng nụ cười mỉm, sau đó tiến lên trước một bước. Vừa bước lên hắn biến mất tại chỗ, ngay cả thiên tuyết dưới chân cũng biến mất cùng hắn. Nhưng ngay sau đó, hắn lại xuất hiện ở phía sau Âm Lương Nguyệt, thiên tuyết cũng xuất hiện giữ lấy hắn.
Đến lúc này, Lý Lạc Thư tiếp tục ngự kiếm bay đi. Những nơi hắn đi qua, mây bay trăng sáng, mây đen tiêu tan.
Tất cả khí tức chết chóc xung quanh cũng tiêu tan thành mây khói. Khi Lý Lạc Thư muốn tiếp tục ngự kiếm bỏ đi, Âm Lương Nguyệt buông tay, gọi người phía sau lại:
“Đợi đã"
“Có di ngôn gì hả?"
Lý Lạc Thư dừng chân quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
“Ngươi...tên là gì?"
Âm Lương Nguyệt không quay đầu lại, chính lên tiếng hỏi.
“Đạo tử Kiếm Thư của Đạo Tông Thiên Vân.
Lý Lạc Thư nhẹ giọng trả lời.
Nghe vậy, Âm Lương Nguyệt cực kỳ chấn hãi, thì ra đây là đạo tử Kiếm Thư khiến thiên hạ không còn thiên kiêu.
“Kiếm đó tên là gì?"
Hắn lại hỏi.
“Tâm Hải Chi Kiếm, chém mọi thứ trong mắt.
Lý Lạc Thư trả lời.
Vừa dứt lời, hắn ngự kiếm bỏ đi, Âm Lương Nguyệt cúi đầu nhắm mắt. Khoảnh khắc hắn nhắm mắt, bành một tiếng, cả người hóa thành tro bụi. Trên bầu trời chỉ có một mình Lý Lạc Thư ngự kiếm bay đi.
Trong góc khuất nào đó của trời đất thuộc khu vực hiếm người biết đến, nơi đây băng đóng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm, sức mạnh đặc biệt bao trùm tất cả. Ngoại trừ băng tuyết thì không còn gì khác. Môi trường khắc nghiệt khiến sự sống điêu tàn, dãy núi bị bao phủ dưới băng tuyết.
Lúc này trên băng tuyết có một đoàn người đi về phía trước một cách khó khăn, trên khuôn mặt họ mang theo sự tuyệt vọng, người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này có sức mạnh cường mạnh, nhưng dưới băng tuyết, sức mạnh này lại hiện ra yếu ớt. Hắn cầm ba hòn đá nhỏ được xâu lại bằng sợi dây trên tay, hòn đá tỏa ra hơi ấm, nó gần như là thứ có thể sưởi ấm. Lại nhìn những người khác, trên cổ mỗi người đều treo hòn đá như vậy. Ba hòn đá được thủ lĩnh cầm, có nghĩa là đã có ba người ở lại trên dọc đường.
Đoàn người đi một hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước bức tường vây được tạo bằng băng tuyết. Bên cạnh dựng một tảng đá băng, bên trên viết ba chữ lớn - Hỏa Nguyệt Cốc.1121 chữ