Nhìn trái ngó phải, xác định không có ai xong hắn mới nhận điện:
“Thu tỷ"
“Tan làm ngươi phải đến đây một chuyến rồi, Hỏa Nguyệt Cốc đưa đến một Quả Tử bị đóng băng, đông lạnh đến hỏng rồi, Nguyệt tỷ cảm thấy sẽ rất ngon, nhưng bị hỏng nên không nếm ra mùi vị. Nàng đang nghĩ cách đến Hỏa Nguyệt Cốc một chuyến, vừa hay giải quyết rắc rối thường xảy ra của tế đàn này.
Thu Thiển dừng lại, nhịn cười nói:
“Nhận được điện của ta, ngươi rất vui hả?"
“Ngày nào cũng gọi thì càng vui"
Chu Tự nhỏ giọng nói.
“Ngày nào cũng gọi, muốn yêu xa hả?"
Giọng điệu của phía bên kia trở nên nghiêm túc.
“Đâu có"
Chu Tự vội nói:
“Ta không có ý đó, hay là không gọi nữa, không phải ta nói không muốn Thu tỷ gọi...dù sao chắc chắn Thu tỷ hiểu ý của ta.
Lúc này phía bên kia vang lên tiếng cười của Thu tỷ.
Chu Tự đã không muốn nói thêm gì. Kết thúc cuộc trò chuyện, hắn quan tâm đến chuyện Hỏa Nguyệt Cốc.
“Hiện giờ đã nghĩ xong cách giảm bớt cái lạnh, việc còn lại là bảo người đối diện đọc lời cầu nguyện chính xác, những việc này cũng không có nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự là khi qua đó và quay về, sức mạnh của mặt trăng đỏ sẽ mang đến ảnh hưởng gì thì mọi người đều không biết.
Chu Tự cảm khái trong lòng, Nhưng Nguyệt tỷ xung phong dẫn đầu, chắc sẽ rất an toàn.
Suy nghĩ kỹ càng một lúc, hắn cảm thấy hay là hỏi cha vậy, xem cha có thể cho ý kiến gì không. Hết giờ làm, Chu Tự lập tức gọi điện cho cha.
“Ngô nhi, cha..
Phía bên kia còn chưa nói hết, Chu Tự đã ngắt lời nói:
“Cha, ngươi có thể bình thường chút không? Cứ như người xưa vậy"
Người phía bên kia trầm mặc một hồi:
“Cửa hàng cơm rất bận, có chuyện thì mau nói đi"
“Là thế này, dạo này chúng ta tính lợi dụng đưa mặt trăng đỏ đến nơi khác, những việc này liên quan đến Thần Minh.."
Lần này Chu Tự vẫn chưa nói hết, phía bên kia đã trực tiếp ngắt lời hắn:
“Có liên quan đến Thần Minh hả? Cha không ba hoa khoác lác nữa, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi"
Nói xong người phía bên kia liền tắt điện thoại.
Chu Tự:
"..."
Hắn không hiểu mình nói cha ba hoa khoác lác lúc nào?
“Quả nhiên, không nhờ cậy gì được ở cha, nhị thúc cũng vậy, cũng không dựa vào sư phụ được.
Trong lòng Chu Tự cực kỳ khó chịu.
Ba người mà ông chủ chém giá nói, hắn đều quen biết, cũng có quan hệ không tệ. Nhưng không có cách nào để họ làm chỗ dựa cho mìn.
Chẳng mấy khi hắn đi đến quảng trường trung tâm Biến Giới Thành, thấy Nguyệt tỷ đang bàn bạc chuyện gì đó với Thất Thiên, sau đó lại vẽ phù văn trên mặt đất.
Hai người mỗi người một câu, Chu Tự hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì.
“Họ đang làm gì đấy?"
Hắn đến bên Thu Thiển hỏi.
“Không biết, đề tài quá cao thâm"
Thu Thiển lắc đầu, lúc này nàng đang cầm hai cái chai đổ nước bên trong.
“Cái này lại là gi?"
Chu Tự hiếu kỳ nói.
“Sư phụ cho đấy, nói có thúc đẩy cây bất tử phát triển.
Thu Thiển quan sát kỹ tỷ lệ, sau đó đổ lên trên cây bất tử, nói “Sư phụ nói là tìm được ở di tích, nhưng vẫn cần biện pháp thúc đẩy khác, nghĩa là tu luyện ở gần đây.
Ngươi thử xem Chu Tự rất nghi hoặc, mình vừa đến còn chưa hiểu rõ tình hình thì đã phải bắt đầu tu luyện? Nhưng hắn không từ chối mà ngồi khoanh chân, vận hành Chu Thiên Kinh rơi vào trạng thái tu luyện. Lần này hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bởi vì tốc độ vận hành nhanh hơn rất nhiều, có nghĩa là tiến độ tu luyện đang tăng lên. Hồi lâu sau, hắn kết thúc tu luyện. Khi mở mắt ra lại phát hiện mình ngồi dưới một cái cây lớn. Nhìn cái cây trước mắt, hắn thộn mặt, mình ngồi dưới gốc cây từ lúc nào?
May mà, Thu tỷ vẫn còn ở bên, Thất Thiên và Nguyệt tỷ cũng ở bên cạnh ngắm cái cây với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thu tỷ, cái cây này ở đâu ra?"
Chu Tự hỏi.
Tán lá cây tươi tốt, lấp lánh ánh sáng xanh nhàn nhạt, nhưng ánh sáng này đang chậm rãi biến mất, sau đó tỏa ra hương thơm mát.
“Đây là cây bất tử, ngươi vừa tu luyện thì nó đã mọc rễ nảy mầm sau đó phát triển khỏe mạnh với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường"
Thu Thiển nhìn Chu Tự nghiêm túc nói:
“Ngươi đã ấp nó ra Ấp ra? Chu Tự tỏ vẻ mặt kinh ngạc. Chắc là lén chuyển một cái cây lớn đến giỡn người ta đấy chứ? Thật đúng là thủ đoạn ấu trĩ.
Với tính cách xấu xa của Thu tỷ, chắc sẽ làm ra được chuyện này.
Chu Tự một lòng nghĩ rằng Thu tỷ lôi kéo Nguyệt tỷ chuyển cái cây lớn trông rất lợi hại này đền để đùa giỡn hắn. Nhưng đợi sau khi ba vị trưởng lão Đại Địa Thần Khuyển xuất hiện, hắn cũng đã tin. Bởi vì bọn chúng nhìn cây bất tử với sắc mặt kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn, vừa không dám tin vừa kích động dị thường, chỉ thiếu chút đưa tay ra vuốt ve.
“Trồng được thế nào vậy? Mới mấy ngày đã lớn như vậy rồi?"
Xích Mông dùng móng vuốt chó vỗ lên đầu của Hắc Uyên khiến đối phương đau đến kêu la, nó mới cảm thấy mình không phải nằm mơ.
“Đây là cây bất tử thật hả?"
Chu Tự cảm thấy thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của mình hoàn toàn thay đổi... Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa đến mười giờ. Mình tan làm lúc năm rưỡi, đến đây cùng lắm là sáu giờ. Chưa đến bốn tiếng, cây bất từ đã từ hạt mầm biến thành cây lớn, giới tu chân không nói lý đến vậy hả? Hắn tưởng mình gia nhập giới tu chân hơn năm thắng, ít nhiều cũng đã hòa nhập được. Đâu ngờ vẫn là một tên nhóc nhà quê.
1098 chữ