“Sao lại như vậy..."
Một người đàn ông trung niên bên cạnh đứng tại chỗ, khó mà tin nổi “Xong rồi, xong rồi"
Vệ Dương nghe thấy những người khác cũng nói theo, trên khuôn mặt mỗi một người đều có vẻ hoảng sợ. Nếu trước đó họ còn có chút hy vọng, nhưng bây giờ ngay cả chút hy vọng mà cũng bị rơi mất. Đường cùng, họ rơi vào đường cùng.
“Đi thôi, về trước đã"
Thủ lĩnh thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt khô lạnh của hắn không có chút biểu cảm.
“Thủ lĩnh, hào quang này là...
Vệ Dương không nhịn được hỏi.
“Lời nguyền rủa Thủ lĩnh vừa đi vừa nói:
“Lời nguyền của Nữ Thần Băng Tuyết, nàng..cũng muốn quay về"
Nghe vậy, Vệ Dương sửng sốt tại chỗ, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa cũng cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ mỗi trường sinh tồn của họ càng lúc càng nhỏ, nếu lời nguyền rủa của Nữ Thần Băng Tuyết lại có sức sống, họ có thể sống qua được mùa đông hay không cũng là vấn đề.
Đây là số phận của họ, chết dưới lời nguyền rủa của Thần Minh. Không hề có sức phản kháng.
Cuối cùng Vệ Dương không biết mình về thôn bằng cách nào, khi hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy Vệ Băng đang tỏ vẻ mặt quan tâm.
“Ngươi sao thế?"
Vệ Băng hỏi với vẻ mặt lo lắng.
Bây giờ nàng chỉ có một người thân, Vệ Dương vừa ra ngoài, nàng sẽ đứng ngồi không yên. Vệ Dương nhìn Vệ Băng, cúi mắt, nhẹ giọng nói:
“Ngươi nói xem lời cầu nguyện đó có đáng tin không? Ta nghe một số tiền bối nói, lời cầu nguyện kỳ lạ có thể sẽ chỉ hướng về nơi nguy hiểm. Có thể là Thần Minh, cũng có thể là Tà Thần"
“Vậy đợi thêm đi, đợi làm rõ hơn chút rồi thử sau.
Vệ Băng cũng không dám làm bừa bởi vì việc này có thể sẽ hại chết tất cả mọi người.
“Không còn thời gian nữa, chắc hẳn thủ lĩnh muốn tiến hành cúng tế lần cuối cùng, muốn liều một phen.
Vệ Dương nói.
“Nếu vẫn không có tác dụng thì sao?"
Vệ Băng đột nhiên hỏi.
Vệ Dương cúi đầu, không nói gì. Hắn cũng không biết suy nghĩ của thủ lĩnh. Nhưng phải nói chuyện này cho thủ lĩnh hoặc là Đại Tế Ti.
Ở bên khác, có bốn người ngồi trong phòng nghị sự của Hỏa Nguyệt Cốc.
Thủ lĩnh là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt đầy sương gió không nhìn ra cảm xúc gì. Người này là Biệt Câu, thủ lĩnh của Hỏa Nguyệt Cốc, bên trái hắn là một cô gái, trên trán nàng có dấu ấn ngọn lửa, trải qua nhiều năm sương gió, dù nàng có xinh đẹp đi nữa thì cũng bị hao mòn không khác gì những người khác. Nàng là Mịch Hạ, Đại Tế Ti của Hỏa Nguyệt Cốc.
Bên trái hắn có hai người, một người còn khá trẻ, là Lam Sinh, trưởng lão mới tấn phong, và một trưởng lão đời trước già nua, tên là Cát Nghiệp.
“Đã xác định qua chưa?"
Thủ lĩnh nhìn sang Mịch Hạ bên cạnh.
Hai vị trưởng lão cũng yên lặng chờ câu trả lời.
“Xác định rồi, chưa sống lại hoàn toàn, nhưng vẫn đang chậm rãi thức tỉnh, Nữ Thần Băng Tuyết hẳn là cũng muốn quay về.
Mịch Hạ cúi đầu nói.
Tình hình không lạc quan lắm.
“Cúng tế thì sao?"
Thủ lĩnh lại hỏi.
“Nếu Thái Dương Thần không thích đồ của chúng ta, vậy thì hiện tại không có thứ gì có thể dùng để cúng tế.
Mịch Hạ cất giọng bi thương.
Thủ lĩnh khẽ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
“Thử một lần đi, mặc kệ có hiệu quả hay không"
“Thực ra còn có một lựa chọn khác.
Lam Sinh trẻ trung đột nhiên nói khiến những người khác bất giác nhìn qua.
“Nếu Thái Dương Thần đã bỏ rơi chúng ta, thì chúng ta có cần thử cúng tế Nữ Thần Băng Tuyết không?"
Lam Sinh nhìn những người khác nói:
“Ta biết việc này rất hèn mọn, nhưng cứ tiếp tục thế này, không qua ba tháng, toàn bộ chúng ta sẽ trở thành một phần của băng tuyết. Nếu ảnh hưởng của Nữ Thần Băng Tuyết tiếp tục tăng lên, thì không đến một tháng chúng ta sẽ phải chôn thân ở đây"
Mấy người trầm mặc một lát.
Không phải họ kiên định một lòng với Thái Dương Thần, nhưng chỉ có thể dựa vào Thái Dương Thần. Chưa đến thời khắc tuyệt vọng cuối cùng, hộ không muốn thay đổi Thần Minh. Bởi vì việc này sẽ khiến cả hai bên khó chịu, rất có thể mang đến tai họa diệt vong.
“Có cách nào tìm Thần Minh khác xin giúp đỡ không?"
Thủ lĩnh hỏi Đại Tế Ti.
Do dự một lát, Đại Tế Ti nhẹ giọng nói:
“Để ta về kiểm tra xem"
Trầm mặc một lúc, thủ lĩnh dường như già đi mấy tuổi, hắn nói với Đại Tế Ti “Cũng tìm hiểu xem làm thế nào để liên lạc được với Nữ Thần Băng Tuyết"
“Được"
Đại Tế Ti gật đầu.
Nàng hiểu, có hèn mọn đi nữa thì cũng phải nghĩ cách sống sót.
Thứ sáu ngày ba mươi mốt tháng mười hai.
Trong hai ngày, cuối cùng Nguyệt tỷ cũng nghiên cứu ra cách ra khỏi Biên Giới Thành. Hai ngày nay Chu Tự và Thu Thiển cũng thử tiến vào Biên Giới Thành tu luyện. Bản thân hắn thực sự có thể thúc đẩy cây bất tử phát triển, cũng có lợi cho tu luyện. Nhưng không có trận pháp và linh được hỗ trợ, cảm thấy cũng không nhanh. Thu Thiển nói nàng không có cảm giác gì, Chu Tự cũng không thấy cây bất tử có phản ứng gì. Thu tỷ bị cây bất tử kỳ thị. Cho nên hai người họ không cần tiến vào Biến Giới Thành tu luyện, ở nhà là được. Nguyệt tỷ không tu luyện, tu vi của nàng luôn tăng lên vì một cơ duyên nào đó, tăng lên còn nhanh hơn so với tu vi của Thu tỷ. Nhiều lúc, Thu Thiển rất muốn đánh ngất bà cô già này. Đương nhiên, sau khi Nguyệt tỷ nghiên cứu ra Biên Giới Thạch phiên bản tạm thời, thì bắt đầu nằm mãi trên giường không dậy nổi.
1107 chữ