Hắn tò mò mà hỏi.
Tô Thi trả lời rất đơn giản, nàng nói:
"Ta bị Minh Nam Sở và Hàn Tô mượn gần hết rồi, sau đó ta còn để giành cho phụ thân mẫu thân một ít, để còn mua quà"
Chu Tự ngạc nhiên, tam lão bản có hiếu quá, giống như mình vậy.
Xem ra bọn hắn đúng là họ hàng của nhau.
Nhưng vì sao tam lão bản lại vô dụng như thế chứ?
"Được rồi, để ta dạy các ngươi phải sử dụng như thế nào"
Chu Tự lấy lại tinh thần rồi nói vào chuyện chính:
"Muốn sử dụng thủy tinh cầu này thì cần phải biết hai từ thần văn: Hạnh vận Biên Giới Thạch cần bốn chữ, thủy tinh cầu dùng để tới Biên Giới Thành nên hai chữ là đủ rồi.
Nguyên nhân cụ thể thì Chu Tự không thể nào biết rõ, chuyện này là do Nguyệt tỷ đề ra.
Cũng giống như việc hắn không hiểu tại sao điện thoại có thể gọi điện vậy.
Hắn không có tri thức về phương diện này.
Chỉ biết có tín hiệu là có thể gọi điện thoại.
Sau khi viết hai chữ kia ra thì hắn lại vẽ một trận pháp lên bàn, đây là hắn học từ Nguyệt tỷ. Nhưng nguyên lý cụ thể thì hắn không hiểu, chỉ biết vẽ mà thôi.
Sau khi vẽ xong trận pháp, thần văn cũng đã sẵn sàng, Chu Tự đặt quả cầu thủy tinh vào trận pháp rồi nói:
"Đặt tay lên trận pháp.
Ba người kia thấy vậy thì nắm tay đặt lên mặt bàn, Chu Tự thì đặt tay lên thủy tinh cầu rồi giải thích:
"Lúc này đưa linh khí vào là có thể mở thủy tinh cầu để đi vào Biên Giới Thành.
Hắn vừa dứt lời thì linh khí thắp sáng thủy tinh cầu.
Ngay sau đó, bọn người Tô Thị cảm giác tâm thần của mình bị một hố đen không đáy hút vào.
Nhưng một lát sau bọn hắn đã khôi phục lại, chỉ là vị trí đứng đã thay đổi.
Minh Nam Sở quan sát thì phát hiện mình đang đứng trước cổng chính của tòa thành trước đây mình nhìn thấy.
Đằng sau là đất bằng, nở đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi, còn có thấy khô đi loạn khắp nơi.
"Vào thật rồi này Hàn Tô nói với vẻ kinh ngạc.
Nàng hoàn toàn không thể hiểu được loại thủ đoạn này.
"Lợi hại thật đấy.
Tô Thi cũng nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên xuất hiện tại đây khiến nàng rất bất ngờ.
"Mở cửa đi"
Chu Tự đẩy Tô Thi để nàng đi mở cửa.
"Cánh cửa này có nặng lắm không?"
Tô Thị đi tới trước cửa rồi nói với vẻ tò mò.
"Rất nhẹ.
Chu Tự trả lời đơn giản.
Keo...ket!
Quả nhiên, Tô Thi chỉ đẩy nhẹ là có thể mở được cửa ra rồi.
Chỉ là vừa mới đẩy ra một khe hở thì có một gương mặt vô cùng nhợt nhạt bất chợt xuất hiện, chiếm trọn tầm nhìn của Tô Thị.
Gương mặt xuất hiện bất thình lình này khiến Hàn Tô giật nảy mình, ngay cả Minh Nam Sở cũng định ra tay.
Điều khiến mọi người bất ngờ là Tô Thị chẳng hề có chút phản ứng nào.
Tam lão bản gan dạ đến thế sao? Chu Tự rất kinh ngạc.
Chỉ là khi hắn đi lên trước xem thì phát hiện Tô Thi đã sợ tới nỗi ngất đi rồi.
Dưới cây Bất Tử, Tô Thi ôm chân Hàn Tô, khóc thành tiếng:
"Chu Tự quá đáng lắm, hắn cố ý đấy"
"Người trong Ma Đạo mà, có thể hiểu được"
Hàn Tô rút chân ra, nói lời an ủi.
Có điều Tô Thi còn ôm chặt hơn.
"Tín đồ đóng cửa chỉ đang chào hỏi ngươi thôi mà"
Chu Tự ở bên cạnh giải thích.
Hắn cũng không ngờ Tô Thi dễ hoảng sợ như vậy, người của tu chân giới cũng nhát gan như vậy sao?
"Đây là cái cây gì thế? Vì sao ta vừa đến đã cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái hơn hẳn, linh khí dồi dào?"
Minh Nam Sở nhìn cây Bất Tử rồi hỏi.
Hàn Tô và Tô Thi cũng tò mò, họ cũng cảm thấy thế.
Tu luyện ở chỗ này cứ như là làm ít ăn nhiều.
Trước đó có ăn vài quả nhưng vẫn chưa tiêu hóa, vậy mà đứng vào dưới cây thì chúng đều tiêu hóa nhanh chóng.
Cộng thêm Thể Thuật Chi Pháp khiến họ có một loại ảo giác ngày mình thoát khỏi hạ tam phẩm không còn xa.
"Cây Bất Tử là thần mộc, ta trồng ở nơi này cách đây không lâu"Chu Tự thuận miệng đáp.
Mấy người Hàn Tô nhìn Chu Tự, họ có chút không thể tin được.
Thần mộc Bất Tử Thụ, dù họ chưa từng nghe nói nhưng cảm giác cực kỳ không đơn giản.
"Nơi này đã là địa bàn của ngươi rồi?"
Hàn Tô đẩy gọng kính, hỏi.
Chu Tự ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Cũng không khác lắm.
Trước mắt vẫn chưa tìm thấy chủ cũ, cũng không có ai khác làm chủ nơi này, vậy xem như là của hắn.
Dù sao cửa là do họ mở, cây là do họ trồng, sức mạnh của mặt trăng đỏ cũng là do họ đào được.
"Cảm giác chơi game dưới tàng cây còn tốt hơn tu luyện trong tiên nhân động phủ"
Minh Nam Sở thử hấp thụ linh khí, chợt lấy điện thoại ra, càng thêm há hốc mồm vì kinh ngạc:
"Vẫn còn tín hiệu này "Nguyệt tỷ làm đó"
Chu Tự trả lời, sau đó giải thích đại khái:
"Bởi vì không phải thân thể tiến vào, dù có thể lấy ra túi trữ vật, nhưng có ảnh hưởng khác không thì không biết, các ngươi phải chú ý chút"
Tô Thi kinh hộ:
"Lợi hại quá"
"Nói cách khác, sau này chúng ta có thể tới tu luyện bất cứ lúc nào?"
Hàn Tô hỏi.
Chu Tự gật đầu.
Giới thiệu đơn giản mọi thứ rồi Chu Tự để bọn hắn làm quen với đám Đại Địa Thần Khuyển và Thất Thiên.
Như vậy cũng không tới nỗi xảy ra hiểu lầm không đáng có.
Mọi thứ đều ổn định rồi, Chu Tự ngắt kết nối, về phòng nghỉ ngơi của thư viện.
"Cảm giác như thần thức tiến vào phó bản chơi game vậy...
Minh Nam Sở than thở mà thốt lên.
Chu Tự biểu thị đồng ý, lúc Nguyệt tỷ dẫn họ vào sẽ hô to một tiếng đăng nhập. Giống như đăng nhập vào game đánh phó bản vậy.
1130 chữ