"Sau này các ngươi rảnh thì có thể vào tu luyện"
Chu Tự nói.
Ba người còn lại đang sững sờ, chưa từng nhìn thấy thủ đoạn như này, với cả Thần mộc Bất Tử Thụ lại gần ngay trước mắt.
Sau khi ba vị lão bản gật đầu thì Chu Tự bèn xoay người rời đi, hắn muốn tan ca về nhà.
Chu Tự rời đi hồi lâu, ba người họ mới khôi phục tinh thần.
"Thì ra Thanh Thành cất giấu một bí mật lớn thế"
Hàn Tô kinh ngạc không thôi.
"Bất Tử Thụ, thần văn, quyền hành Thần Minh, ta thực sự nghi ngờ có phải Chu Tự và chúng ta đang ở cùng một tu chân giới hay không"
Minh Nam Sở xoa mặt, nói.
Tô Thi ngốc nghếch nói:
"Lợi hại quá.
Ngày hôm sau tại trấn Thanh Bắc.
Gần giữa trưa, người đi đường tấp nập, cực kỳ náo nhiệt.
Lý Lạc Thư đi tới một con đường cũng được coi như phồn hoa, hắn nhìn chung quanh.
Bây giờ hắn mặc áo khoác nhàn nhã, quần jean màu xanh sẫm, giày thể thao bình thường. Đây là cách ăn mặc trước đây của hắn.
Giờ đã rời khỏi tu chân giới thì đương nhiên mặc như thế này sẽ thoải mái hơn một chút.
Tiếp tục mặc quần áo của tông môn cũng không có gì đáng ngại, dù sao gần đây có nhiều người cũng mặc thế rồi.
Mọi người cũng không thấy kinh ngạc.
Nhưng Lý Lạc Thư lại cảm thấy không quen.
"Chắc là ngay gần đây, nơi này đúng gần Thanh Thành"
Lý Lạc Thư cảm khái.
Bip bip!
Lúc này, đằng sau có tiếng còi vang lên.
"Anh bạn kia, ngươi không muốn sống nữa hả? Đứng đờ ra giữa đường thế"
Người lái xe đằng sau tức giận la mắng.
Lý Lạc Thư vội cúi đầu xin lỗi, sau đó lui qua một bên.
Lúc này hắn mới phát hiện mình làm ảnh hướng tới khá nhiều người đi đường, nãy nghĩ ngợi nhập tâm quá, phải đi sát vào lề đường thôi.
Hít sâu một hơi, Lý Lạc Thư bắt đầu tìm kiếm dọc đường.
Chỉ cần tới gần, hắn có thể tìm được vị tiền bối kia.
Đi qua con phố này, qua chợ bán thức ăn, Lý Lạc Thư vẫn không có thu hoạch gì.
Trấn Thanh Bắc không nhỏ, hắn còn có rất nhiều nơi có thể tìm.
Lúc này, một người phụ nữ thấy hướng Lý Lạc Thư đi, có hơi kinh ngạc.
"Hình như mình từng gặp ở đâu rồi"
Mang theo sự nghi ngờ này, nàng lại lập tức lấy lại tinh thần, nói với lão bản quầy hàng:
"Đống tôm này của ngươi sắp chết rồi, hai mươi ba tệ thôi, ta lấy một ký"
"Ngươi biết mặc cả quá nhỉ, không bán Lão bản trực tiếp từ chối.
"Ta mua chỗ ngươi suốt mà, bán hai mươi ba ngươi không lỗ đâu"
Người phụ nữ lại nói.
"Cái gì mà mua suốt? Ngươi thường xuyên mua ở chỗ đối diện ta kìa. Hôm nay hắn không bán nên mới tới chỗ ta chứ gì"
Lão bản tức giận nói.
"Con người ngươi đúng là không biết làm ăn, bảo sao ta không hay mua chỗ ngươi"
Người phụ nữ lắc đầu, thở dài.
Lão bản:
"..."
Cuối cùng người phụ nữ mua hai ký rưỡi với giá hai mươi lăm tệ một ký.
Sau đó nàng tươi cười đi vào trong tiệm, bây giờ tôm sống hơn ba mươi thôi.
Dĩ nhiên nàng chính là Liễu Nam Tư, người đang mở một tiệm cơm trong trấn.
Nàng quay lại tiệm, cất tôm đi rồi nói:
"Gần đây làm ăn được, hải sản cũng đắt hơn nhiều. Tiếc là lão bản hay cung cấp hải sản cho chúng ta bị bệnh, hai vợ chồng họ đều sắp sáu mươi rồi nhỉ? Đúng là cực khổ thật. Nếu không phải con của họ không biết làm ăn, còn phá của thì nhà họ thực ra khá giàu"
Liễu Nam Tư cảm khái, nói với Chu Nhiên đang thái thịt.
"Đúng là khá cực nhọc, sáng đi sớm tối về muộn, hải sản cũng không dễ làm, già rồi mà không được hưởng thụ cuộc sống. Nuôi một thằng con tốn cơm tốn gạo, rõ ràng họ kiếm được nhiều tiền vậy mà. Cũng may con gái họ còn hiếu thảo, còn biết làm ăn, nếu như không phải lần này bị bệnh, hai người họ tuổi đã cao, thì đến bệnh viện cũng không biết phải khám thế nào"
Chu Nhiên thái đồ ăn xong thì bỏ vào rổ.
"Nghe nói con của họ nghe vợ lắm, chỉ lo hai người già nghỉ không làm nữa, vợ hắn còn đi đánh bài, phá của thì thôi, thỉnh thoảng còn nói nợ em trai nàng không biết bao nhiêu tiền. Cuối cùng còn đòi hai người già trả tiền nợ cho, thằng con trai trời đánh của họ lại mở miệng đòi tiền thật. Ôi!"
Liễu Nam Tư nghĩ mà giận.
"Nếu con chúng ta mà thế này, ta sẽ đánh gãy chân nó"
Chu Nhiên thái đồ ăn mấy nhát, nói.
Liễu Nam Tư trợn mắt:
"Thôi, từ nhỏ con trai có làm cho ngươi phải bận lòng không? Có lần họp phụ huynh nào không mát mày mát mặt? Phụ huynh của những học sinh có thành tích kém hỏi giáo viên hai câu, giáo viên cũng không biết phải nói gì. Tiếc là con trai không yêu sớm, ngẫm lại trước đây có phụ huynh nói với ta, con trai của nàng yêu sớm, hại nàng bị gọi lên trường mất mặt cả buổi trưa. Ta nghe mà có chút hâm mộ nàng. Phải rồi, con gái giờ còn nhỏ, hay là cho đi học đi"
Chu Nhiên suy nghĩ cẩn thận:
"Liệu có bị lạc không?"
Liễu Nam Tư bỏ công việc trong tay xuống, gật đầu nói:
"Có lẽ là có"
Chu Nhiên:
"..."
"Phải rồi, lúc ta mua thức ăn, hình như thấy con của lão Lý gia. Không biết có phải nhìn nhầm không, dù sao hắn cũng không chói mắt như trước đây"
Liễu Nam Tư đột nhiên nói:
"Nghe em gái ta nói, hắn đi xem mắt mấy lần nhưng vẫn luôn thất bại. Cảm thấy Thiên Nữ của Dạ Nguyệt Thánh Địa có hơi đáng tiếc, cho dù con của lão Lý Gia có xuống dốc thì các nàng cũng không sánh được"
"Có vài người luôn cảm thấy người khác trở nên yếu đi thì bản thân có thể mạnh lên Chu Nhiên thái củ cải thành sợi, nói.
1116 chữ