"Đúng là có thể tìm một phòng dọn dẹp để ở lại, nếu có điện, nước thì lại càng tốt hơn"
Minh Nam Sở đồng ý.
Tô Thi thấy ý kiến của mình được đồng tình thì nói với vẻ hưng phấn:
"Vậy lát nữa ta nói với Chu Tự, điện nước thì tìm Nguyệt tỷ giúp đỡ, nàng là người trong nghề.
Ngày hôm sau, Minh Nam Sở thức cả đêm chơi game, hắn phát hiện ngồi dưới cây Bất Tử thì tinh thần rất tốt.
Không những thế, đầu óc cũng sáng sủa hơn nhiều, giống như là uống nước tăng lực giúp tinh thần tỉnh táo vậy.
Hắn có thể tiếp tục thức khuya, hơn nữa trạng thái vẫn luôn ổn định.
Đây không phải là ảo giác, vì trong tai nghe vẫn vang lên giọng nói của sư huynh sư tỷ.
"Minh sư đệ, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc gì mà trạng thái lại tốt đến vậy?"
"Đúng thế, ta cảm thấy trạng thái của ngươi tốt một cách thần kỳ, giống như lúc ta uống trà ngộ đạo vậy"
"Vậy luôn cơ à? Nhưng sư tỷ đã uống trà ngộ đạo rồi ư?"
"Đương nhiên là rồi, phu quân cho ta, nhưng bây giờ hắn thấy ta mê game thì không cho nữa"
"Sư tỷ, ngươi có thể giới thiệu phu quân cho ta làm quen được không? Mặc dù ta là nam nhân nhưng ta cảm thấy mình còn có thể làm nữ nhân "Đương nhiên là không rồi, mà cũng không còn sớm nữa, ta phải đi làm đồ ăn cho hắn. Chào mọi người nhé" Minh Nam Sở nhìn vị sư tỷ kia đăng xuất mà có chút cảm khái.
Thật ra hắn và vị sư tỷ này chơi rất thân với nhau, nhưng vì lấy chồng mà nàng đã bỏ game, sau đó tu luyện lại bình thường.
Cuối cùng phu quân của nàng đồng ý cho nàng thỉnh thoảng chơi một chút, nên mới có thể online cùng nhau đánh phó bản.
Về phần tông môn bọn hắn có tồn tại tình trạng yêu qua mạng hay không...Đương nhiên là không bao giờ. Bảo kê bạn gái? Cản trở đội ngũ? Đuổi ra khỏi nhóm, chặn luôn.
Phiền phức.
Đương nhiên, chư vị sư tỷ sư muội cũng như thế.
Cái gì mà sư huynh sư đệ đẹp trai, tất cả đều không có tác dụng.
Tóm lại, ai đánh ngu thì người đó sẽ toi đời.
Tông môn bọn hắn thực hiện bình đẳng giới rất tốt.
Chơi ngu chính là chơi ngu. Ai quan tâm đến giới tính chứ?
Minh Nam Sở ngáp một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía cây Bất Tử, qua một đêm cây này đã lớn hơn nhiều, tản lá cũng càng thêm tươi tốt.
Ánh sáng màu xanh nhạt đang không ngừng lấp lóe.
"Cây này đúng là thần mộc, không thể ngờ rằng có một ngày mình sẽ ngồi dưới thần mộc mà tu luyện"
Minh Nam Sở vừa nghĩ tới cây này là của Chu Tự thì lại không kìm được mà thốt lên một câu, Thánh Tử Ma Đạo thật sự quá kinh khủng.
Hành trình Thanh Thành này đã hoàn toàn thay đổi quỹ tích nhân sinh của hắn.
Ầm ầm!
Đột nhiên, mặt trăng đỏ phát ra ánh sáng, những đám mây xung quanh bắt đầu tụ lại, giống như có thứ gì đó đã khiến mặt trăng đỏ xúc động.
Tô Thị và Hàn Tô đang tu luyện cũng bừng tỉnh, hai nàng vô thức nhìn về phía chân trời.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hàn Tô hỏi.
Tô Thị rất hoang mang, Minh Nam Sở cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Hỏa Nguyệt Cốc.
Ánh sáng màu lam trên bầu trời đột nhiên rực sáng, tuyết lớn bay đầy trời, dường như muốn bao trùm mọi thứ. Nhiệt độ đang hạ xuống một cách chóng mặt.
Vốn tế đàn là thứ duy nhất có thể tỏa ra hơi ấm, bây giờ cũng đang bị che kín từng chút một.
Thủ lĩnh Hỏa Nguyệt Cốc đứng bên cạnh tế đàn nhìn lên không trung, vệt ánh sáng kia như một cây đao, muốn đuổi tận giết tuyệt bọn hắn.
Đại Tế Ti Mịch Hạ đi tới bên cạnh hắn rồi nói khẽ:
"Thủ lĩnh, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ khoảng bảy ngày sau, người của chúng ta chỉ còn sót lại một ít"
"Cự ly là bao nhiêu? Chỉ xung quanh nơi ở của chúng ta như thế hay toàn bộ Hỏa Nguyệt Cốc đều như vậy?" Thủ lĩnh nhìn qua Đại Tế Ti mà hỏi.
"Có lẽ...toàn bộ Hỏa Nguyệt Cốc đều như vậy, cho dù liều lĩnh lao ra ngoài cũng không có bất cứ hi vọng gì" Đại Tế Ti cúi đầu nói với vẻ không cam lòng.
Thủ lĩnh nghe vậy thì im lặng hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại quay đầu nhìn tộc nhân đang tới gần tế đàn.
Cuối cùng chỉ có thể im ắng thở dài.
Lúc này mấy vị phụ nhân đi tới trước mặt hắn, các nàng đều ôm tiểu hài tử trong lòng, trên người tiểu hài tử còn đeo dây chuyền từ hai viên đá.
Nhưng vẫn lạnh tới nỗi đôi môi tím ngắt, thậm chí hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
"Thủ lĩnh, có thể để bọn nhỏ đến gần tế đàn một chút không? Bọn hắn sắp chịu không nổi rồi"
Một vị phụ nhân ôm con mà cầu xin.
Thủ lĩnh nhìn những hài tử này thì cũng không do dự nữa, hắn gật đầu rồi để Đại Tế Ti dẫn họ đi. Sau khi mọi người bên cạnh đã đi hết thì thủ lĩnh lại nhìn về phía tế đàn mà lẩm bẩm:
"Không còn thời gian nữa, phải tranh thủ thôi"
Sau đó hắn gọi các trưởng lão khác tới, là Lam Sinh mới nhậm chức.
"Thủ lĩnh, tình hình không quá lạc quan Lam Sinh cúi đầu nói.
Đâu chỉ không lạc quan, thời khắc sinh tử của Hỏa Nguyệt Cốc đã tới.
Lại còn không thấy bất cứ hi vọng nào.
Lúc này tế tự sắp bắt đầu, bọn hắn lại phải khẩn cầu Thái Dương Thần hạ xuống ban ân một lần nữa.
Không chỉ có thế, bọn hắn cũng phải chuẩn bị cầu xin những thần khác.
Mặc kệ là thần nào, chỉ cần có chút cơ hội đều không thể bỏ qua.
1107 chữ