Mỗi người đều muốn chạy lên tế đàn, nhưng chỉ vừa cất bước đã đứng im tại chỗ.
Bọn họ không thể làm bất cứ hành động nào khác, thậm chí còn mất đi năng lực suy nghĩ.
Dù là giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ cũng không thể hiểu được vì sao nguyền rủa của Băng Tuyết Nữ Thần lại đột nhiên bị kích hoạt.
Tiếng la hét ngập tràn tuyệt vọng vang lên khắp nơi.
Thủ lĩnh nhìn thoáng qua mọi thứ ở đây, cả người hắn bốc lên hỏa diễm, sau đó lao thẳng vào nguyền rủa chi hà.
Ầm!
Tiếng lực lượng va chạm chấn động khắp nơi, những người còn chưa kịp chạy bị đánh văng ngã la liệt trên đất, sau đó bị nguyền rủa bao trùm, biến thành tượng băng.
"Tiếp tục tế tự đi, dùng đoạn kỳ đảo ngữ kia"
Thủ lĩnh phun ra một ngụm máu tươi, hắn chống lại nguyền rủa chi lực mà nói.
Lựa lượng của hắn không thể nào ngăn cản được nguyền rủa chi lực quá lâu, hắn đứng im ở đó, trả giá bằng cả tính mạng để tranh thủ thời gian cho Đại Tế Ti.
Lúc này, hai chân của hắn đã bị băng tuyết bao trùm, cánh tay cũng đang dần dần đóng băng.
Hắn dặn dò thêm một câu:
"Sau khi ta chết, Lam Sinh tiếp nhận vị trí của ta"
Bọn người Đại Tế Ti nhìn thủ lĩnh không còn sức lực để nói nhảm thì vội vàng làm chức trách của mình. Mà những thôn dẫn tới gần được tế đàn đều đang run rẩy mà khẩn cầu, khẩn cầu Thái Dương Thần phù hộ, hi vọng mình sẽ được cứu rỗi.
Họ vừa tức giận vừa sợ hãi, lại không cam lòng.
Khi nhìn thấy từng đồng tộc bị đóng băng biến thành những pho tượng thì họ lại bắt đầu tuyệt vọng.
Đại Tế Ti Mịch Hạ hít sâu một hơi rồi bắt đầu vung quyền trượng Thái Dương lên.
Miệng lẩm bẩm đọc kỳ đảo ngữ.
"Ngươi là Thái Dương Chi Chủ trên không trung, sáng tỏ hơn cả quang minh, nóng rực hơn cả hỏa diễm, là chúa tể của ánh sáng và lửa"
Quang mang lại thắp sáng tế đàn thêm lần nữa, Đại Tế Ti tiếp tục đọc kỳ đảo ngữ, trong lòng nàng hi vọng lần này sẽ đưa tới tác dụng dù chỉ một chút.
Chỉ cần một chút là họ có thể cố gắng sống sót.
"Ánh mắt của ngươi đến từ chỗ sâu thẳm nhất trong không gian, ngồi trên Bất Tử Thụ, là Phi Hồng Nữ Thần chấp chưởng dị vực"
Tế đàn sáng hẳn lên,, Đại Tế Ti quỳ một chân trên đất rồi nhìn về phía không trung mà cầu khẩn:
"Xin ngài để ý tới chúng ta, mang đến hi vọng sống sót cho con dân của ngài"
Đại Tế Ti dứt lời, nàng đợi một hồi mà không thấy gì cả.
Ngay cả tế đàn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cuối cùng nàng đã tuyệt vọng, quả nhiên kỳ đảo ngữ kỳ lạ không theo lẽ thường này chẳng hề có chút tác dụng nào cả.Hai vị trưởng lão cũng sững người ra, ngay cả thủ lĩnh sắp bị đóng băng cũng im ắng mà thở dài.
Hỏa Nguyệt Cốc kết thúc rồi.
Những người khác nghe kỳ đảo ngữ, không hiểu sao lại tuyệt vọng.
Vệ Băng và Vệ Dương cắn răng, trên gương mặt hiện đầy vẻ không cam lòng.
Không có tác dụng, vì sao lại thế chứ?
Dù là tà thần cũng được mà.
Vệ Dương quỳ xuống mà khóc nói:
"Chúng ta không còn hi vọng nào nữa rồi sao?"
Ngay lúc tất cả mọi người đang tuyệt vọng thì đột nhiên có một đứa bé thốt lên, khiến mọi người đều chú ý:
"A nương mau nhìn kìa, mặt trăng, mặt trăng màu đỏ"
Mặt trăng màu đỏ?
Đại Tế Ti kinh ngạc, sao Hỏa Nguyệt Cốc lại có mặt trăng màu đỏ được chứ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì không biết từ lúc nào đã có một mặt trăng màu đỏ treo trên bầu trời.
Mặt trăng đỏ tươi rõ ràng như thế, khiến nàng nhớ đến kỳ đảo ngữ vừa đọc trong vô thức.
"Phi Hồng Nữ Thần? Xuất hiện hiệu quả rồi à?"
Ầm ầm!
Lúc này không trung vang dội từng tiếng, lam quang chấn động, cũng không phải là hoành hành trên không trung mà là bị ép lùi lại.
Hồng Nguyệt giáng lâm, nguyền rủa chi lực nhượng bộ lui binh.
Có thần minh giáng lâm?
Ngay lúc Đại Tế Ti Mịch Hạ đang vô cùng nghi ngờ thì đột nhiên nàng lại bật khóc. Vì nàng đã nghe được, nghe được thần dụ đến từ thần minh trong bao nhiêu năm qua:
"Ta sẽ giáng lâm, đáp lại lời thỉnh cầu của ngươi"
Giờ phút này Mịch Hạ quỳ cả hai đầu gối xuống, dập đầu quỳ lạy.
Chợt nàng nhìn về phía đồng tộc đang hoảng sợ và thủ lĩnh sắp đóng băng mà nức nở:
"Ta nghe được, đúng là thần dụ, Phi Hồng Nữ Thần đã đáp lại ta"
Đúng vậy, là nữ thần, nàng nghe được giọng nói của nữ nhân.
Thánh khiết mà cao quý.
Thủ lĩnh chưa từng để lộ cảm xúc lúc này cũng kinh ngạc, những người còn lại cũng khó mà tin được. Ầm ầm!
Bầu trời xuất hiện những tiếng sấm sét thêm một lần nữa, nhưng lần này không phải đến từ lôi đình nguyền rủa phun trào mà là trên bầu trời có vết rách hiện ra.
Giống như là có thứ gì đang vượt hư không để tới đây.
Nguyền rủa chi quang đang không ngừng lui lại, như đang e dè thứ gì đó.
Ầm ầm!
Trên không trung bắt đầu mọc ra những bông hoa màu đỏ tươi, nhưng chỉ thấy cánh hoa mà không thấy lá. Dù là nơi tràn ngập băng tuyết như ở đây cũng mọc đầy loại hoa này.
Trong giây phút họ ngẩn người, chẳng biết từ bao giờ trên bầu trời đã xuất hiện một tòa thành cổ vô cùng to lón.
Trước cửa thành có bóng người đang đứng thẳng, có thái dương quang huy chiếu rọi.
"Đây là..thần minh giáng lâm?"
Vệ Dương nhìn tòa thành cổ đột nhiên xuất hiện trên không trung với ánh mắt khó mà tin được.
1106 chữ