Khi Chu Tự quan sát đối phương thì lại phát hiện ra Quang Thủ chỉ đứng im một chỗ chờ đợi mà thôi.
Có chuyện gì vậy?
Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, Chu Tự cầm Phá Thiên Chiến Kích đánh thẳng vào trái cây đóng băng.
Một giây sau hắn ngẩn cả người.
Một tiếng động giòn dã vang lên, nhưng trái cây không hề bị tổn thương chút nào.
Chu Tự rất hoang mang:
"..."
Quả gì cứng thế chứ?
Một kích không có hiệu quả, Chu Tự bị ép lui về.
Hắn từng thấy vô số loại trái cây, nhưng chưa từng thấy loại nào cứng rắn không thể nào hái xuống như này. "Quả nhiên ở tu chân giới chuyện gì cũng có thể xảy ra, ta biết quá ít, chỉ có điều, loại quả này..."
Rơi xuống trên mặt tuyết, Chu Tự nhìn trái cây bị đóng băng, cảm thấy quái lạ:
"Nhất định phải hái một quả của loại này cho về cho Nguyệt tỷ ăn"
Chẳng phải để cho Nguyệt tỷ đỡ thèm, chủ yếu là cứng như vậy, có lẽ Nguyệt tỷ khẽ cắn một cái là gãy răng.
Cứ thiếu mãi một cái răng như vậy, Chu Tự cảm giác cái hố chân răng kia cô đơn lắm, rụng thêm một cái, có đôi có cặp sẽ không tịch mịch nữa.
Có thể để lại chút bóng ma tâm lý thì càng tốt, tiết kiệm biết bao tiền hoa quả.
"Ngươi tiếp tục đi, ta không ngăn cản ngươi"
Quang thủ đứng sừng sững, nói châm chọc.
"Nhìn ngươi lần nào cũng chỉ hiện ra mỗi tay, có phải không dám nhìn người khác hay không?"
Chu Tự cũng không vội.
Quang thủ hỏi ngược lại:
"Làm việc quang minh chính đại, sao an toàn bằng núp sau lưng làm việc chứ?"
"Trái cây sắp chín rồi sao?"
Chu Tự đột nhiên nhìn về phía Cây băng, hỏi.
Lúc này trên cây có rất nhiều trái cây đang phát ra ánh sáng nhạt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể nở rộ ra vầng sáng chói lọi.
Đương nhiên Chu Tự không thể nhận ra loại trái cây này, còn về tại sao lại bảo sắp chín, hoàn toàn là nói mò.
Dù sao quang thủ xuất hiện, chứng tỏ có nhất định là sắp chín, ở Biên Giới thành cũng như vậy.
"Loại trái cây này có độc với Tu chân giả.
Quang thủ lạnh giọng nói.
Chu Tự hiểu ra, cười nói:
"Nói cách khác, có món lợi cực lớn cho ngươi hả?"
Quang thủ trầm mặc một lát, lại huy động ra rất nhiều quang thủ, gấp rút công kích Chu Tự.
"Vừa vặn lấy ngươi luyện tay.
Chu Tự động Phá Thiên Chiến Kích, ánh sáng đỏ sậm phóng ra.
Ngưng tụ thành Phá Thiên hung thú, hành động theo Chu Tự.
Lúc này trong đôi mắt của Chu Tự có ánh sáng đỏ sậm chuyển động, toàn thân đều có ánh sáng đỏ sậm bao trùm, khát máu lại ngông cuồng, như hung thú thâm uyên, lại như Ma Thần giáng thế, phá hủy hết thảy.
Gầm!
Phá Thiên hung thú gầm thét, dẫn đầu xung kích.
Chu Tự sải bước chân, như sao băng xẹt qua.
Vạn sao băng ào ào, ngàn dặm không lưu bước.
Chân dẫm lên mặt đất, hắn không cảm giác được có gì tiêu hao, nói cách khác nơi này không lên trời thì tiêu hao sẽ không lớn.
Thế này thì hắn có thể thoải mái giải phóng sức mạnh, không cần ái ngại hoàn cảnh bên ngoại.
Uỳnh!
Phá Thiên Chiến Kích va chạm với quang thủ.
Sức mạnh khổng lồ quét ngang bốn phía, Chu Tự vung chiến kích, đánh xuống.
Chiêu đầu tiên, Tru Tiên Diệt Hồn.
Quang thủ mạnh mẽ công kích, không chút sợ hãi nào.
Song phương một kích lui xuống, lại lần nữa công kích.
Chu Tự cúi người tiến lên, kích động chiến kích.
Chiêu thứ tư, Phục Ma Loạn Vũ.
Xung quanh mấy cái tay tấn công Chu Tự, mỗi một chiêu thức đều có thể phá giải.
Chỉ trong trong giây lát, họ đã giao đấu hơn mười chiêu.
Bóng dáng Chu Tự biến mất rồi hiện ra, sức mạnh càn quét khắp nơi, băng tuyết vỡ vụn, nhưng từ đầu đến cuối Chu Tự vẫn không cách nào thương tổn quang thủ.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, Phá Thiên Ma Thể của ngươi lợi hại, cũng đã học được toàn bộ Phá Thiên Thất Thức, nhưng ta rất hiểu cái này, mỗi một chiêu thức đều ở trong tưởng tượng của ta. Ngươi còn quá non, còn kém xa so với người trước kia. Với lại có phải ngươi không có thiên phú võ đạo hay không? Cho đến tận bây giờ ta vẫn không thấy thứ gì của ngươi. Học tốt, nhưng không hề biết linh hoạt vận dụng. Khó có thể tưởng tượng, loại người như ngươi làm thế nào mà học được Phá Thiên Ma Thể đỉnh cấp?"
Uỳnh!
Một kích đánh đến, Chu Tự bị dồn về sau một khoảng.
Cảm giác khá là khó chịu, đánh không lại đối phương, còn bị mắng cái gì cũng tệ.
Lại còn nói mình không có thiên phú võ đạo.
Được thôi, có thể là không có, dù sao khổ luyện từ nhỏ đến lớn, đến nay cũng chưa được tiến vào hàng ngũ Tông Sư.
"Hình như ngươi rất lợi hại"
Chu Tự nói với quang thủ.
"Thực lực của ta vượt xa ngươi, nhưng ta cũng không muốn giết ngươi, cho nên tốt nhất ngươi thức thời một chút, tự mình rút lui đi"
Quang thủ nói.
Càng là người nói như vậy, Chu Tự càng không sợ, chỉ có kẻ miệng cọp gan thỏ mới nói ra loại lời này.
Đại boss quang thủ này chắc chắn không phải là không muốn hạ sát thủ, mà là các loại nguyên nhân dẫn đến hắn không muốn hoặc là không thể làm như thế.
Nhưng mà bị chế nhạo như vậy, hắn muốn đòi lại.
Sư phụ là tông sư Võ Đạo chân chính, dạy mình nhiều như vậy, không có lý nào lại bị người xem thường.
Trước kia hắn toàn vận dụng công lực ngàn năm, nhưng bây giờ có thể không cần thì sẽ không dùng, vì ở đây phải tiêu hao công lực ngàn năm.
Một khi công lực ngàn năm tiêu hao hết, sau này sẽ rất nguy hiểm.
Vậy thì đem tất cả những gì sư phụ dạy hòa hợp vào trong Phá Thiên Ma Thể.
1109 chữ