Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 616: Ý Tưởng Táo Bạo




Nghe đến đây, Chu Tự tiếp tục dò xét:

“Chính là cái người tên Quan Hà Phong?"

"Ùm."

Xích Mông gật đầu.

Chu Tự:

"..."

Thì ra là sư phụ, vậy nếu lần sau có cơ hội thì dùng cái tên này vậy.

Một lát sau hắn lại nghĩ ra điều gì đó nhưng không nói gì nữa.

“Lão cha là Tịnh Thần Chu Vương, sư phụ là Liệt Dương Lý Chủ, vậy Nhị thúc tên là gì?

Mang theo nghi vấn, cuối cùng Chu Tự cũng thấy được Biên Giới Thành.

Cũng may vẫn đủ nghìn năm công lực.

Chỉ là trời xanh đã biến mất, điều này chứng minh uy lực của lời nguyền đã không còn tồn tại.

Vì quyền hành đã bị ta khống chế rồi sao? Nếu là Băng Tuyết quyền hành? Chu Tự suy đoán trong lòng.

Cùng lúc ấy, người dưới Hỏa Nguyệt Cốc mới kịp phản ứng.

Họ đã chờ đợi rất lâu, cũng không thấy Thần Minh hạ xuống ban ân.

Đại Tư Tế Mịch Hạ cũng vô cùng lo lắng, thiết nghĩ chúng chỉ tới đây để lấy đồ vật, cũng sẽ không cứu giúp bọn họ.

Nhất là khi lam quang càng ngày càng mạnh mẽ, họ trong rét lạnh cũng phát run, nhỏ bé đến bất lực.

Khi lam quang nở rộ đến cực hạn, họ liền có cảm giác, Hỏa Nguyệt Cốc cũng kiên trì được nữa rồi.

Dù Thần Minh có ra tay, cũng không thể thay đổi được điều gì.

Ngay tại thời khắc tuyệt vọng, lam quang đột nhiên biến mất, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chưa được bao lâu, họ trông thấy người đã rời đi lúc đầu đã trở lại rồi.

Lúc này chúng mới tỉnh ngộ, thì ra là Thần phải đi giải quyết vấn đề gốc rễ.

Chỉ có như vậy mới có thể giúp bọn họ sống tiếp được.

Như vậy cũng đủ rồi, ít nhất vẫn có thể sống tiếp, dù không có tế phẩm.

Đời sau cũng có hy vọng.

Tuy nhiên khi bọn họ tưởng Thần Minh sắp rời đi, đột nhiên trên trời tỏa ra một luồng sáng.

Trùng trùng điệp điệp, không ngừng tỏa sáng.

Là ánh lửa, là sự ấm áp.

Lúc này bọn họ cảm nhận được sự ấm áp mà trước nay chưa từng có, bọn họ khiếp sợ nhìn về bầu trời, bọn họ còn phát hiện Thái Dương Chi Quang buông xuống từ toà thành kia.

Lúc này Mịch Hạ nghe được giọng nói của Phi Hồng Thần Nữ.

“Với sự cho phép của ta, hãy để ánh mặt trời chiếu xuống"

Rầm!

Ánh mặt trời chói lọi chiếu lên tế đàn, nhưng quanh thân mọi người đều không có cảm giác bị đánh vào, cảm giác duy nhất mà bọn họ cảm nhận được chính là lạnh giá xung quanh đang dần biến mất.

Cả thể xác và tinh thần của bọn họ, tất cả đều đang được sưởi ấm.

Đáng sợ nhất chính là thủ lĩnh.

Ánh mặt trời rọi ngang qua cơ thể hắn, cơ thể lúc trước bị đóng băng, đang khôi phục sức sống từng chút một, chỉ trong phút chốc, cơ thể hắn đã thoát khỏi băng giá.

Không chỉ có vậy, những người ban đầu bị đóng băng đều thoát khỏi băng lạnh, lấy lại được sự sống mới.

Tất cả những người nhìn thấy điều này đều sững sờ, không thể tin được.

Khi bọn họ ngẩng đầu lên, phát hiện một số người vẫn đứng phía trên, vị trí ở trung gian chính là người mà ban đầu đã rời đi.

Phi Hồng Nữ Thần mang đến ánh sáng chói lọi đang đứng bên phải hắn, người có được lực lượng Hắc Ám đang ở bên trái hắn.

Hồng nguyệt chiếu rọi lên người bọn họ, thần bí lại vĩ đại đến vậy.

Lúc này bọn họ thấy người đứng giữ lay động, người đó quay người đi vào bên trong.

Cùng lúc đó, những người khác cũng theo sau rời đi.

Cũng chính tại thời điểm mà họ đã trở lại, toà thành trên không biến mất, hồng nguyệt cũng tan theo.

Toàn bộ Hỏa Nguyệt Cốc đã trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Chỉ có một điều khác biệt duy nhất chính là băng tuyết bên cạnh tế đàn đã tan đi từng chút một, bọn họ...có được hoàn cảnh sống cực tốt.

Với thế giới bên ngoài, hoàn cảnh vẫn ác liệt như cũ, nhưng đối với họ, đây đã là một môi trường tràn ngập sự sống rồi.

Mịch Hạ quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm kích Phi Hồng Thần Nữ.

Vệ Dương và Vệ Băng cùng nhìn lên bầu trời, nước mắt chảy đầm đìa, cuối cùng bọn họ cũng vượt qua được kiếp nạn này, Chỉ là....Cha của họ lại không thể đợi đến khoảnh khắc này.

Lúc này mọi người bắt đầu lấy lại tinh thần, vừa hoan hô lại khóc.

Cục diện bế tắc bao năm đã đến nay đã bị phá vỡ.

Thủ lĩnh thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn đã hiểu rồi.

Có những vị thần mới được sinh ra hoặc là vừa mới thức tỉnh.

Không giống với những vị mà hắn biết, vị thần mới này dường như muốn trở thành Chúng Thần Chi Vương.

Thái Dương Quyền Hành đã nằm trong tay hắn, hoặc cũng có thể nói là ở trong tay Phi Hồng Nữ Thần đang theo gót hắn.

Ngồi trên tầng cao của Bất Tử Thụ, chính là Phi Hồng Nữ Thần quản lý dị vực.

Không phải Thần Thái Dương.

Điều này là sao?

Chi ít bọn họ cũng đã ra tay bảo vệ Hỏa Nguyệt Cốc.

“Các ngươi đang nói khi chúng ta đứng ở trên tường, mỗi người cầm trong tay một cây quyền trượng là cảnh tượng như thế nào?"

Sau khi rời khỏi Hỏa Nguyệt Cốc, Chu Tự hỏi những người khác.

Hiện tại hắn đang đeo găng tay gấu nhỏ, Thu Thiển nắm lấy cánh tay hắn, gia tăng thần lực cho hắn.

Nguyệt tỷ cũng ở bên cạnh vẽ trận pháp và hỗ trợ tạo ấm.

Công lực ngàn năm của Chu Tự không đủ, chỉ có thể dựa vào thần lực do Thu tỷ hỗ trợ mà chống lại ảnh hưởng từ Băng Tuyết quyền hành.

Lúc này quyền hành được đặt dưới Bất Tử Thụ, không ai dám đụng vào.

Thất Thiên nhìn Chu Tự, khó thể tin vào mắt mình.

1093 chữ