Ăn quả quýt được Nguyệt tỷ đưa, đôi mắt Tô Thi nhắm tịt lại, không mở được ra.
“Ngày mai ta sẽ dành một chút thời gian đi thăm Thần Thái Dương và Hắc Dạ Nữ Thần"
Chu Tự nói.
Trạng thái của hắn hôm nay không được tốt cho lắm, cần phải điều chỉnh một chút.
Dã Sinh quyền hành thật sự rất kinh khủng, giày vò hắn lạnh hết cả người.
Công lực ngàn năm cũng không đủ, đặc hiệu lại càng không.
Nếu không cũng không đến mức thê thảm như vậy.
Sống trong thế giới tiên hiệp, quả nhiên không thể tuỳ ý đặt chân đến thế giới thần thoại như vậy.
Cần tìm một bản Hoang Cổ Kinh Thế Thư, như vậy mới có cơ hội bước vào thế giới thần thoại.Hiện tại cũng không vội, chờ đến khi ma chủng leo đến tứ phẩm đỉnh phong, nếu không thân thể không đủ sức chịu đựng, không có cách nào đọc được Hoang Cổ Kinh Thế Thư.
Ngày hôm sau Thứ hai, ngày mùng ba tháng một.
Thị trấn Thanh Bắc.
Lý Lạc Thư đã tìm rất nhiều nơi, cuối cùng lại dừng chân trước một quán cơm.
Quán cơm không lớn cũng không nhỏ nhưng làm ăn lại tốt đến kỳ lạ.
Hắn cảm thấy người hắn muốn tìm đang ở ngay chỗ này.
Hiện tại là mười một giờ, là giờ cơm trưa nên trong tiệm có rất nhiều người.
Sau khi đi vào, hắn vẫn chưa trông thấy người mà hắn muốn tìm.
Lúc này một người phụ nữ đột nhiên bước đến trước mặt hắn, cười hỏi:
“Ngươi muốn ăn gì?"
Ngay khi nhìn thấy nàng, Lý Lạc Thư có một cảm giác không tên, thật lớn mạnh.
Có lẽ hắn đã tìm đúng nơi rồi.
Có điều hắn vừa định mở miệng thì đối phương đã để hắn ngồi một mình, từ từ suy nghĩ xem muốn ăn gì. Không còn lựa chọn khác, hắn chỉ đành gọi một phần cơm chiên trứng.
“Chờ một chút, sẽ có đồ ăn ngay.
Liễu Nam Tư cười cười đi vào bếp, nói với trượng phu đang xào rau:
“Đồ đệ của ngươi tìm đến cửa rồi kìa.
“Hừ"
Chu Nhiên đang xào lại thịt, khinh thường nói:
“Ai nói ta sẽ nhận hắn làm đồ đệ. Lúc ta muốn nhận hắn làm đồ đệ hắn lại cự tuyệt, bây giờ hắn lại muốn bái ta làm sư phụ, sao ta có thể để hắn toại nguyện chứ?"
“Ngươi còn tỏ vẻ trước mặt ta, hắn thực sự đi rồi thì ngươi có cam lòng không?"
Liễu Nam Tư cười nói:
“Con của lão Lý có thiên phú rất cao, hắn luyện kiếm ngươi luyện đao, ta không tin ngươi không muốn thu nhận hån."
Chu Nhiên đáp lại, liền chuyển chủ đề khác.
“Sáng nay ta nhìn thấy ông chủ của cửa hàng hải sản, tâm trạng hắn không tốt, xem ra hắn vẫn muốn tiếp tục mở tiệm. Chẳng sống được mấy năm nữa, hắn vẫn muốn để lại ít tiền cho con trai và con gái, con gái thì thôi vậy, xem còn có chút lương tâm, con trai hắn đúng là bùn loãng không thể trát tường, thực sự cảm thấy tiếc thay cho hai người đấy"
“Đúng là không đáng, ta còn nghe nói, con gái của Trương lão gia bên cạnh còn đánh bài, uống rượu, quyến rũ nam nhân, còn bị phu quân đuổi ra ngoài. Đều là do nhà lão Trương chiều nó thành như vậy, không dạy dỗ cho tốt"
Liễu Nam Tư cũng tám mấy chuyện xung quanh.
Cơm chiên rất nhanh đã được bê lên.
Lý Lạc Thư đã rất nhiều ngày chưa được ăn cơm rồi, hắn nhìn đĩa cơm chiên ngon lành trước mắt, dạ dày cũng réo lên.
Hắn cầm thìa lên ăn thử một chút, lập tức hai mắt sáng bừng lên.
Hắn lớn đến từng này rồi đây là lần đầu tiên ăn được cơm chiên trứng ngon như vậy.
Nếu có thời gian nhất định phải đưa đại ca đến đây ăn mới được.
Ý niệm vừa nhen nhóm lên, hắn liền nghĩ đến giá cả, đưa mắt nhìn lên thực đơn trên tường.
Hắn phát hiện cơm chiên trứng chỉ có 6 tệ.
“Rẻ thế sao?"
Lý Lạc Thư bị cái giá 6 tệ này làm cho ngạc nhiên ko dứt, không thể tượng tượng được đồ ăn ở nơi này vừa ngon lại còn rẻ như vậy.
Nhất thời hắn muốn đến nơi này làm việc, chỉ là không biết quán cơm này có tuyển nhân viên hay không. Hắn ngó quanh một chút, hình như là quán cơm nhỏ của hai vợ chồng, không hề có nhân viên phục vụ nào.
Nếu là ở Thanh thành, hắn có lẽ có thể làm việc ở đây.
Tiền lương ít thì ít, ít ra cũng không phải làm bảo vệ.
Sau khi ăn xong, hắn lại gọi thêm đĩa nữa.
Ăn uống xong xuôi, hắn phát hiện trong quán vẫn còn không ít người, hắn liền ngồi im chờ đợi.
Đợi khách khứa ít đi hắn sẽ đi hỏi han một chút.
Hắn phát hiện người hắn cần tìm chính là người ở sau bếp kia.
Hồi lâu sau, những người khác cũng dần rời đi, khách mới tới cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn lại đợi thêm một lúc, tất cả khách khứa đã đi hết, cũng không có khách mới đến nữa.
“Có muốn uống chút trà không?"
Liễu Nam Tư đến dọn bàn, nhân tiện hỏi.
Lý Lạc Thư phân vân một lúc, hỏi một câu làm Liễu Nam Tư bật cười:
“Có, có mất tiền không?"
“Trà nước miễn phí nhé.
Liễu Nam Tư cười đáp.
Đợi Lý Lạc Thư gật đầu, Liễu Nam Tư mới đưa cho hắn một bình trà và một cái chén.
Uống xong hai chén trà, Lý Lạc Thư nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ nhà bếp đi ra.
Ngay khi nhìn thấy người nọ, hắn lập tức đứng dậy.
Không sai, đây chính là vị tiền bối mà hắn muốn tìm.
Không hề do dự, hắn đến trước mặt Chu Nhiên, bịch một tiếng liền quỳ xuống:
“Tiền bối, xin hãy nhận ta làm đồ đệ"
Nói xong liền dập đầu chín cái, rồi hô một câu:
“Đồ đệ Lý Lạc Thư, bái kiến sư phụ"
Chu Nhiên biểu tình hoang mang.
1170 chữ