Liễu Nam Tư vừa đi ra cũng rất kinh ngạc, đây thật sự là con của lão Lý sao?
Tại sao lại khác hẳn so với lần trước vậy?
Tự dập đầu tự bái sư, hoàn toàn không có ý định cho người ta cơ hội từ chối.
“Là ai dạy ngươi?"
Chu Nhiên hỏi, lại nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Lý Lạc Thư, liền nói tiếp:
“Cái kiểu bức ép bái sư này ai dạy ngươi vậy?"
“Một vị đại ca của ta"
Lý Lạc Thư thành thực đáp.
"Ha ha"
Cười nhẹ một tiếng, Chu Nhiên mới nói tiếp:
“Vị đại ca này của ngươi quả thực là một nhân tài"
Lý Lạc Thư cúi đầu không nói gì.
“Vì sao ngươi lại muốn bái ta làm thầy?"
Chu Nhiên ngồi một bên hỏi.
Lúc này Liễu Nam Tư bưng trà đến cho hắn, lộ ra điểm cao nhã.
Nhưng lại dùng toàn là trà cụ bình thường, nhìn qua có chút kỳ quái.
“Muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Lý Lạc Thư nghiêm túc nói.
Chu Nhiên:
"???"
Liễu Nam Tư cảm thấy kỳ lạ, sao mà lại giống con nhà nàng như vậy?
“Ta nghĩ rằng đạo tâm của ngươi mờ mịt, hiện tại xem ra phải là đạo tâm biến dị mới đúng Chu Nhiên cười nói.
“Hắn có lẽ là biểu đạt không tốt, hai mạch Nhâm Đốc bị tắc, thường là chỉ chướng ngại khi vượt lên tầng cao hơn"
Liễu Nam Tư giải thích.
Nàng thi thoảng có nghe con trai nhắc đến, ngoài ra trên TV cũng có đề cập đến điều này.
Một khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, chính là võ đạo đại thành.
“Chính như sư nương nói"
Lý Lạc Thư liên tục gật đầu.
Hừ nhẹ một tiếng, Chu Nhiên uống một ngụm trà, nói:
“Ngươi tu kiếm?"
“Vâng, vẫn luôn là tu kiếm, thi thoảng luyện chút công phu quyền cước.
Lý Lạc Thư gật đầu.
Chu Nhiên cầm chén trà, nghiêm mặt nói:
“Đứng dậy, đánh về phía ta một kiếm, dùng kiếm mạnh nhất của ngươi.
Nghe vậy, Lý Lạc Thư liền đứng dậy, hành lễ xong liền dùng hai ngón tay làm kiếm, hướng về phía Chu Nhiên:
“Đệ tử đắc tội rồi"
Thanh âm vừa dứt, kiếm ý tại hư không ngưng tụ lại.
Oanh!
Một tiếng gầm vô hình vang lên, lấy Lý Lạc Thư làm trung tâm, xung quanh đều bị kiếm ý thay thế.
Quán cơm biến mất, ghế tựa cũng không thấy đâu, vô tận kiếm hải hiện ra.
Lúc này Lý Lạc Thư lấy một kiếm từ kiếm hải, đâm về phía Chu Nhiên. Kiếm hải vô tận hội tụ lại, xuyên qua vạn vật, chém hết mọi chướng ngại.
Nhát kiếm này rơi lên người Chu Nhiên còn đương đang uống trà.
Ầm!
Một tiếng thanh thuý vang lên, kiếm ý tiêu thất, kiếm hải tan rã.
Mọi thứ như mây khói thoảng qua, biến mất gần hết.
Chỉ còn lại Lý Lạc Thư đứng nguyên tại chỗ.
Hắn nhìn tay của mình, lại nhìn sư phụ vẫn đang uống trà, cuối cùng cúi đầu hành lễ.
Chu Nhiên đặt chén trà sang một bên, nói:
“Kiếm này có tên hay không?"
“Tâm Hải Chi Kiếm, một câu nói vô tâm của đại ca ta, mới khiến ta lĩnh ngộ được.
Lý Lạc Thư nói.
“Vị đại ca này của ngươi thật là một nhân tài"
Chu Nhiên bật cười nói.
Lý Lạc Thư cúi đầu.
“Ngươi nói muốn bái ta làm thầy, nhưng ta chỉ là một đầu bếp, ngươi muốn theo ta học nấu ăn sao?"
Chu Nhiên đứng dậy hỏi.
“Muốn"
Lý Lạc Thư không hề do dự.
“Vậy thì theo ta, xem ta làm mỳ xào một lần, rồi ngươi tự thử xem.
Chu Nhiên vừa nói vừa đi vào bếp.
Sau đó dưới sự quan sát của Lý Lạc Thư, hắn bắt đầu xào mỳ.
Động tác của hắn không hề nhanh, cũng không hề giải thích gì.
Hắn nêm nếm gia vị, từng bước hoàn thành món mỳ xào. Một lúc lâu sau, hắn làm ra hai phần mỳ xào. Bày vào đĩa xong, hắn đặt muôi chảo về chỗ cũ rồi nói: “Xem xong rồi chứ? Vậy ngươi tự tới làm thử đi” Nói xong, Chu Nhiên bưng hai phần mỳ xào đi ra ngoài.
Lý Lạc Thư đến trước chảo, cầm lấy muôi nhưng bất động, tựa như hắn đang nhớ lại từng bước ban nãy.
Bên ngoài, Chu Nhiên đem một phần mỳ xào đưa cho phu nhân, sau đó hai người ngồi trên bàn bắt đầu ăn.
Liễu Nam Tư nhìn về phía nhà bếp, hoảng sợ nói:
“Ta nghe muội muội nói tình trạng của con trai lão Lý không tốt lắm, có thể là đang xuống dốc. Nhưng ban nãy đó là đại đạo kiếm ý, hắn đã tiến vào tam thượng phẩm, nhất là nhát kiếm đó, vô cùng cường đại, hẳn không phải là tam phẩm bình thường. Đây sao có thể là xuống dốc, hắn đã bay lên trời rồi.
Chu Nhiên vừa ăn mì vừa tuỳ tiện đáp:
“Quả thật có chút lợi hại, hắn bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
“Để ta nghĩ xem.
Liễu Nam Tư ngẫm nghĩ mới đáp:
“Ta nhớ khi chúng ta gặp hắn, hắn đã danh chấn toàn giới tu đạo nhiều năm, khoảng gần 50 tuổi. Mang thai Nguyệt Nhi cũng là khoảng thời gian đó, tính toán cẩn thận thì có lẽ chưa được 80 tuổi. Hơn 70 tuổi, nói thế thì hắn còn lớn hơn lão Trương nhà bên nữa, cái cảm giác này thật kỳ diệu"
“Hơn 70 tuổi tam phẩm..."
Chu Nhiên có chút kinh ngạc.
“Vậy rốt cuộc là hắn có chuyện gì? Vừa rồi ngươi cùng hắn giao thủ rồi, hẳn là có thể cảm giác được chứ?"
Liễu Nam Tư hỏi.
“Đạo tâm mờ mịt là thật, vì con đường tu kiếm mà hắn nhìn thấy khác với những gì hắn nghĩ, hắn không biết là ai sai, vì vậy tâm mới dao động"
Chu Nhiên cẩn thận nghĩ ngợi rồi nói:
“Nhưng nói cho cùng hắn đi phải một con đường nát hay là đang xuống dốc cũng không thể xác định được, vì hắn đang đi một con đường không có ánh sáng. Cũng có thể nói con đường mà hắn đi chưa từng có ai đi qua, có khả năng một kiếm lên chín tầng trời, cũng có khả năng một kiếm lao xuống vực sâu. Họ Lý và họ Tô đều không thể dạy được hắn. Lúc này hắn lại đến bái ta làm thầy, là đi đúng hướng rồi, ít nhất ta có thể giúp hắn một chút. Hắn bái sư hình như có liên quan đến vị đại ca đó của hắn, chỉ có thể nói vị đại ca này của hắn thật sự là nhân tài"
1062 chữ