“Biện pháp gì?"
Hắn hỏi.
Những cái khác cứ tạm gác qua một bên đã.
“Đầu tiên ngươi cần tìm được thứ có thể thăm dò được Cấm Kị Ma Hạp, sau đó hiểu được hình thức tồn tại của đồ vật mà Cố Lộng Huyền Hư chi Thần để lại, để cho hai bên hợp lại, có thể biết được chính xác món đồ bên trong Cấm Kị Ma Hạp ở trước mặt.
Hắc Dạ nữ thần bình tĩnh, nói chuyện có trước có sau.
“Thứ đằng trước ta không giúp được, nhưng thứ sau thì có thể giúp ngươi được chút ít.
“Cái này hả?"
Chu Tự lấy chiếc nhẫn đen tuyền ra.
Chiếc nhẫn này có thể nhận ra Thần Khải chi Môn, đại khái chính là món đồ mà Hắc Dạ nữ thần nói đến.
Ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn, Hắc Dạ nữ thần thoáng có chút kinh ngạc.
Thế nhưng nàng vẫn cầm chiếc nhẫn lên xem, cuối cùng thêm chút dấu vết ánh trăng.
Cuối cùng trải lại:
“Vậy được rồi, chỉ cần tìm được Cấm Kỵ Ma Hạp, có thể xác định liệu món đồ ngươi cần tìm có ở bên trong hay không. Theo những gì mà ta chứng kiến vào năm đó, món đồ kia có thể di chuyển. Có thể sẽ chuyển động bên trong Cấm Kỵ Ma Hạp thông thường"
Chu Tự gật đầu, sau đó hỏi quang thủ.
Lần này Hắc Dạ nữ thần suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cho ra một đáp án không chắc chắn:
“Quang thủ là một dạng năng lực, cũng có thể là một dạng hoá thân. Có nhiều Thần Minh có thể làm được, nhưng Thần Thái Dương, Quang Minh Thần, Lôi Đình chi Thần, Thất Tự chi Thần cùng với Vận Mệnh chi Thần. Mà đặc biết nhất chính là Quang Minh Thần có bàn tay toàn năng"
Chu Tự:
"..."
Thời đại Thần Minh có nhiều Thần ghê.
Sau khi không có được đáp án chính xác, Chu Tự bèn rời khỏi Biên Giới Thành.
Sau đó tiếp tục học tập tu luyện.
Mà Đại Địa chi Môn sắp mở ra, khoảng ba đến năm ngày.
Sau khi trở về, Chu Tự lập tức nói cho Nguyệt tỷ và Thu tỷ.
Ví dụ như tình huống của Hắc Dạ tế đàn, còn có chuyện quyền hành của Hoả Nguyệt Cốc, lại thêm tình hình đại khái của Đại Địa nữ thần.
Nguyệt tỷ nghe xong thì hô lớn, không biết ngạc nhiên vì độ ngọt của quả quýt trong tay hay là thăng cấp tu vi đầy kinh khủng của thời đại Thần Minh.
Thực ra Thu tỷ lại càng thêm tò mò với Đại Địa nữ thần, đương nhiên cũng là hiếu kỳ trong chốc lát thôi.
Sau đó nàng lại tiếp tục làm lão sư dạy hắn kiến thức về Tu Chân Giới.
Một vài ngày sau, Chu Tự vẫn tiếp tục đi làm như bình thường, sau đó lại học Viễn Cổ văn, luyện tập đao pháp với quyền pháp.
Ma Chủng được nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng lại trở về cương vị.
Tiếp tục chịu đựng công việc mệt nhọc, tiếc là hiệu suất làm việc sau khi nghỉ ngơi của nó lại không tăng lên là bao.
Quả nhiên, vẫn nên kết thúc hạng mục xong mới có thể nghỉ ngơi.
Mùng 7 tháng .
1Trời quang đãng, có không khí lạnh.
5 giờ 40 phút chiều.
“Sư phụ ngươi gửi đồ qua đây à?"
Chu Tự nắm tay Thu tỷ đi trên đường.
Hôm nay hắn vừa mới tan làm, Thu tỷ đã đứng trước cửa thư viện đợi hắn.
Hai người cùng nhau đến vùng ngoại ô.
“Đúng vậy, lần này sư phụ chưa nói là đồ gì, ta đã đoán được không phải món đồ gì tốt đẹp"
Thu Thiển mặc một chiếc áo lông nhỏ, đi sánh vai với vị hôn phu của mình.
“Hình như hôm nay có hơi lạnh Chu Tự nâng bàn tay đang đan chặt với tay Thu tỷ lên, sau đó cùng nhét vào trong túi áo của mình.
Cũng may túi áo khá rộng, nhét vào được.
“Phù.."
Thu Thiển thở nhẹ, có thể nhìn thấy khói toả khắp nơi.
Hơi lạnh thật.
“Ngươi đoán xem hôm nay ta mặc bao nhiêu bộ quần áo?"
Thu Thiển nhìn chằm chằm người bên cạnh, cười nói.
“Ba bộ?"
Chu Tự đoán.
Bản thân đã mặc hai bộ rồi, Thu tỷ là nữ nên nhiều hơn một bộ.
“Bốn bộ đấy. Có phải nhiều lắm không?"
Thu Thiển giơ bốn ngón tay ra rồi cười nói.
“Thu tỷ, có phải ngươi gầy đi rồi không? Nhìn qua không giống mặc bốn bộ quần áo lắm.
Chu Tự đánh giá độ dày quần áo của thiếu nữ bên cạnh rồi nói.
"Ay!"
Thu Thiển vươn tay đẩy mặt Chu Tự sang một bên, giả vờ giận dỗi nói:
“Đánh giá người khác phải mà chẳng kiêng nể gì cả, thế là cực kỳ bất lịch sự đấy"
Sau khi Chu Tự gật đầu, Thu Thiển lại bổ sung một câu:
“Không thể đánh giá người khác được.
Có nghĩa là có thể đánh giá Thu tỷ hả? Chu Tự hiểu rồi.
Lúc này Thu Thiển mới trả lời câu hỏi của hắn:
“Không gầy cũng không béo, hơn 50kg rồi"
Thực ra mập mạp một chút cũng rất tốt mà, toàn xương cũng không khiến người ta thoải mái, thế nên nàng mới cố tình “béo” lên một chút.
Tuy rằng người được lợi là Chu Tự, người bị Nguyệt tỷ cười nhạo là nàng, nhưng ai bảo nàng thấy vui làm gì?
Đương nhiên, thân là Tu Chân giả, chắc chắn cũng sẽ không gầy gò, chỉ là...dù sao...Chu Tự thấy thích là được.
Phù...
Lúc này, có một trận gió lạnh thổi qua.
Thu Thiển rụt cổ lại theo bản năng, hôm nay không buộc tóc, đặc biệt để chắn gió.
“Thu tỷ, ngươi chờ ta một chút.
Chu Tự nhìn trái nhìn phải, sau đó chạy tới hàng quần áo.
Một lát sau hắn đi ra, trên tay còn cầm chiếc khăn quàng cổ màu hồng phấn.
“Hình như Thu tỷ không có khăn quàng cổ.
Nói xong hắn bèn chủ động quàng khăn lên cho Thu tỷ.
Quàng xong rồi còn giúp Thu Thiển vén tóc ra.
Toàn bộ quá trình Thu Thiển đều không động đậy, chỉ nhìn Chu Tự, chờ quàng xong khăn, nàng mới cười nói:
“Cổ có thêm tí đồ cũng thấy tốt hơn, ngươi thấy đeo một cái chuông nhỏ thì thế nào? Có hợp với ta không?” Nghe vậy Chu Tự bèn tưởng tượng theo bản năng, cảm thấy cũng ổn, thế nhưng một kẻ mất linh hoạt như hắn cũng sẽ không mắc lừa nữa.
1060 chữ