Nếu là bình thường, Chu Ngưng Nguyệt cùng Thu Thiển sẽ không đi theo vào.
Nhưng lần này Thu Thiển cảm thấy muốn gặp vị Đại Địa nữ thần này một lần.
Không biết làm sao, đối mặt với cánh cửa này, nàng có thể sinh ra cộng hưởng, dù không phải cộng hưởng về quyền hành, nhưng lại có một ít cộng hưởng đặc biệt.
Nhưng mà gần đây nàng không nghe thấy âm thanh nữa, cửa mở càng rộng vốn là phải càng ngày càng rõ ràng mới đúng, nhưng lại không nghe được gì nữa.
Khả năng bên kia đang bận.
"Vậy ta mở đường, các ngươi cẩn thận một chút"
Chu Tự cầm Vĩnh Ám Chi Nhẫn trong tay đẩy mạnh cửa lớn.
Ầm...ầm!
Cửa lớn rung động, giống như cự thạch lay chuyển, ngay sau đó quyền hành tuôn trào.
Vô cùng nặng nề chắc chắn.
Mà trong loại nặng nề này, lại có một loại nóng nực khó hiểu, giống như có ngọn lửa đặc thù nào đó thiêu đốt.
Hoàn toàn khác biệt với Thái Dương thần.
Cả hai chưa nói tới ai mạnh ai yếu.
Vù!
Chu Tự lắc nhẹ Vĩnh Ám Chi Nhẫn, đao ảnh vô hình đâm vào trong quyền hành, phá ra một con đường.
Nguyệt tỷ nhìn thấy con đường bổ ra, đi ở trước mặt Chu Tự, dẫn đầu tiến vào cửa lớn.
"Nguyệt tỷ, ngươi không sợ gặp phải nguy hiểm hay sao?"
Chu Tự kéo theo Thu tỷ vội vàng đuổi theo.
Dù cha mẹ Nguyệt tỷ lợi hại, nhưng Chu Tự cũng không yên tâm để Nguyệt tỷ cứ như thế đi vào.
Mỗi một cánh cửa đều thông đến đại điện Thần Minh, dù không phải cực kỳ nguy hiểm, nhưng khẳng định Nguyệt tỷ không thể chịu nổi.
"Không cần lo lắng, ta cảm giác nơi này không sát khí, các ngươi đi theo ta"
Chu Ngưng Nguyệt đi trước nói.
"Nguyệt tỷ, quyền hành không cần sát khí cũng có thể nghiền ép chết người"
Thu Thiển ở phía sau nhắc nhở.
"Ta biết, dù ta tiếp xúc ít, nhưng ta cũng không phải đứa trẻ mới tám tuổi"
Chu Ngưng Nguyệt đeo bao tay gấu lên.
Trận địa đã sẵn sàng.
Thấy vậy, Chu Tự nhắc nhở:
"Thần Minh sẽ ra tay đấy"
"Không việc gì, đường đường Thần Minh làm sao có thể ra tay với một đứa trẻ tám tuổi? Bắt nạt ai cũng không bắt nạt trẻ con"
Chu Ngưng Nguyệt nói tỉnh bơ.
Nguyệt tỷ hổ báo như vậy, Chu Tự cảm thấy đôi tiểu phu thê mình không cách nào ngăn cản được.
Nhưng mà bọn hắn cũng không lo lắng lắm, dù sao Nguyệt tỷ rất lợi hại, bộ đồ gấu lại càng lợi hại.
Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là cha mẹ nàng.
Thần Minh muốn thương tổn nàng, chính là muốn chết.
"Thật không hiểu, tại sao cha mẹ ngươi lại thích con gái"
Thu Thiển lắc đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
"Đúng đấy, yêu thích của cha mẹ Nguyệt tỷ không bình thường chút nào"
Chu Tự chế nhạo.
"Nếu con trai của ngươi giống như ngươi, ngươi có thích không?"
Thu Thiển đột nhiên có chút hiếu kỳ.
Chu Tự suy tư một lát rồi nói:
"Hiếu học giống ta thì tốt, những thứ khác vẫn nên giống Thu tỷ đi, a, khí lượng cũng phải giống ta"
Thu Thiển cười hiền từ, nhìn chằm chằm Chu Tự.
Ánh mắt nóng bỏng này, khiến cho Chu Tự không dám nhìn thẳng, vội vàng giải thích:
"Thu tỷ eo nhỏ, bụng không dễ chống thuyền"
"Cái gì?"
Thu Thiển nghi ngờ hỏi.
"Chính là bụng tể tướng chống được thuyền, ý nói tể tướng bụng to khí lượng cũng lớn Chu Tự giải thích bất chấp.
Thu Thiển không thèm để ý, nơi này là chỗ của Thần Minh, nàng cũng lo lắng Chu Tự sẽ đặt hết lực chú ý lên người nàng, không để ý đến nguy hiểm.
Lúc này, Chu Tự cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.
Bọn hắn đi trên con đường nhỏ trong núi, xung quanh hoa cỏ tốt um, sức sống bừng bừng.
Xuân về đại địa, sơn hải như cũ.
Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện nơi xa có bốn ngọn núi đứng sừng sừng chọc trời.
Như là trụ cột.
"Thần điện của Đại Địa nữ thần đặc sắc ghê"
Chu Tự cảm thán.
Nơi khác không phải lửa thì là đen.
Nơi này lại khiến cho người ta thư thái hơn nhiều.
"Cũng chỉ có ngươi mới mỗi ngày qua lại với Thần Minh"
Chu Ngưng Nguyệt ở phía trước vừa đi vừa nói, nàng nhìn xung quanh một chút, cất giọng hỏi:
"Còn phải đi bao lâu?"
"Bình thường mà nói thì sẽ không mất quá lâu, thần tọa ở ngay phía trước Chu Tự đáp.
Lại đi một lúc, đám Chu Tự thấy một gốc đại thụ che trời.
Dưới tán cây có cái dây leo đan thành ghế ngồi, treo giữa không trung, trên ghế là một thiếu nữ có mái tóc xanh biếc nép trong đó đang ngủ say.
"Đây chính là Đại Địa nữ thần? Thấy không lớn hơn ta là mấy.
Thu Thiển kinh ngạc thốt lên.
Đối phương quá mức tuổi trẻ.
"Già hơn ta"
Chu Ngưng Nguyệt nhỏ tiếng lầm bầm.
Thu Thiển lườm Nguyệt tỷ một cái, nghĩ thầm mình bị bà cô già nói thành bà cô già.
Chu Tự cũng lần đầu tiên gặp được Thần Minh không có phong độ như thế.
Thái Dương thần dù có rụt lại, cũng rất tự tin.
Hắc Dạ nữ thần dù bị hắn đánh không dám động thủ, cũng vẫn là điệu bộ cao quý.
Ba người chờ chốc lát, Đại Địa nữ thần mới chậm rãi tỉnh lại.
Cảm giác được có khách đến, nàng ngáp một cái, buộc lại cái đuôi ngựa của mình, rồi ngồi ngay ngắn trên thần tạa.
Nhất thời êm dịu, cao quý, đoan trang, ưu nhã, từ ái, uy nghiêm, đều tỏa ra trên người nàng.
Tựa như từ một thiếu nữ biến thành trí giả đã bị bao thăng trầm của năm tháng gột rửa.
"Những đứa trẻ kỳ quặc, là các ngươi đã đánh thức ta sao?"
Đại Địa nữ thần nhìn thẳng vào mấy người Chu Tự, nói.
1116 chữ