“Nguyệt tỷ, mặt ngươi sao lại mướt như vậy? Có phải đã trang điểm rồi không?"
Tô Thi vuốt mặt Nguyệt tỷ, hâm mộ nói.
“Buông, buông tay.
Chu Ngưng Nguyệt đẩy tay Tô Thi ra, sang một bên bóc quýt.
Lúc này, bọn hắn đứng trên một trận đồ khổng lồ, tốc độ vô cùng nhanh.
Là trận đồ Thái Cực, nghiên cứu hồi lâu Nguyệt tỷ liền nghiên cứu ra công năng có thể bay được.
Vừa hay dùng tới rồi.
Buổi chiều hôm đó, tại một trong mười hai nhánh của Thập Nhị Minh Linh Môn, Ngưu Môn.
Khách khứa đến dần, Thượng Quan Hà cũng đang tiếp đón.
“Ài, ma tu, thú tu cũng có nhiều người đến, hôn lễ lần này sẽ náo nhiệt đây"
Hắn bất đắc dĩ thở dài. “Không phải ngươi mời Tiêu sư huynh rồi sao? Lần này cũng không phải hôn lễ của đại nhân vật gì, không cần phải mời đến người quá mạnh. Tiêu sư huynh coi như đủ rồi, lại nói mặt mũi của Đạo Tông Thiên Vân, họ nhiều ít cũng phải mừng một chút. Sẽ không có chuyện gì lớn đâu.
Bạch Tử tiên tử ở một bên nói.
Nàng là tiên trù được mời tới, nên đến khá sớm.
Nhưng mà cẩn thận nhìn một chút, Thập Nhị Tịnh Đường, Ma Môn, tu thú Man tộc, các thế lực nhỏ lân cận, muốn gì có nấy.
Thượng Quan gia vừa khôi phục được chút nguyên khí lại phải đối mặt với sự vây công của nhiều người như vậy, cũng có chút khó khăn.
“Hy vọng Tiêu sư huynh có thể chấn áp các phương, Thượng Quan gia chúng ta thật sự cũng không có nhiều người. Thế hệ trẻ cũng không mời được mấy người tới. Nghe nói tiểu muội muội ở ngoài làm thuê, lại mời tới được vài người đó. Nếu không Hồng Anh một người bạn cũng không có, có chút thê thảm.
Thượng Quan Hà bất đắc dĩ. “Vậy mấy người bạn này của tiểu muội muội của ngươi, phải chịu khổ rồi, nhất định sẽ bị nhắm vào.
Bạch Tử có lòng nhắc nhở.
“Phải"
Thượng Quan Hà nhẹ gật đầu:
“Ta đã nhờ người giúp đỡ chăm sóc một chút, đừng để họ thật sự gặp phải trắc trở gì?
Thành Thanh Bắc, khách khứa đứng chật kín tại lối đi trong tiệm cơm.
Khác hẳn với nơi phòng bao sang trọng, nơi đây âm thanh ồn áo, khói bếp mù mịt.
“Học trò nhỏ, chúng ta gọi 5 chai bia, đều ướp lạnh cả nhé.
Một vị đại thúc kêu.
“Có luôn đây"
Lý Lạc Thư đáp lại trước.
Xong quay lại bưng 5 chai bia.
“Học trò này của lão Chu cũng chịu khó phết nha, học với lão Chu cho tốt, sau này trù nghệ của hắn còn tốt hơn cả đầu bếp khách sạn cao cấp ấy. Ngươi học xong, sau này không lo thất nghiệp. Cưới vợ cũng dễ hơn nhiều, không giống chúng ta lăn lộn ở công trường, khó hơn ngươi nhiều"
Có người cười nói.
Lý Lạc Thư khiêm tốn gật đầu, cũng cảm thấy vị đại thúc này nói rất đúng.
Trước kia hắn cũng muốn làm đầu bếp, nếu không vào xưởng điện tử, hắn cũng không đến nỗi phải nghỉ việc tạm thời.
Hắn rất thích công việc hiện giờ.
Tuy rằng học việc không có tiền lương, nhưng bù lại có thể học tay nghề thì cũng ổn rồi.
“Học trò nhỏ, chúng ta tính tiền Người ngồi bàn trong góc lên tiếng.
“Đến ngay đây"
Lý Lạc Thư lập tức đáp lại.
Phía sau bếp.
Chu Nhiên nhàn rỗi, ngồi xuống một bên uống rượu buồn.
“Sao ngươi lại thế này?"
Liễu Tư Nam giành lấy bình rượu, sốt ruột hỏi:
“Sao đồ đệ của ngươi lại bị ngươi dạy ra thế này? Ngươi thực sự dạy hắn thành đầu bếp đấy à?"
Chu Nhiên giành lại bình rượu, tiếp tục uống rượu giải sầu.
“Ngươi nói một câu tốt lành xem nào, ta cảm thấy đồ đệ ngươi đúng là học việc bếp đấy?"
Liễu Tư Nam khó tin nhìn về Lý Lạc Thư đang bận bịu ở bên người, tiếp tục nói:
“Một Đạo Tông Đường thiên kiêu cái thế, mấy ngàn năm mới thấy, lại bị ngươi cứng rắn dạy thành một đầu bếp.
Nói ra cũng chẳng ai thèm tin"
Chu Nhiên thở dài một hơi, nói:
“Sao lão Lý lại nhẫn nhịn không đánh gãy chân hắn được nhỉ? Một đồ đệ thế này khiến ta rất mệt lòng"
“Chẳng phải ngươi cũng nói rồi sao, họ không dạy được"
Liễu Nam Tư cả mặt đều u sầu:
“Ngươi nói ngươi có thể dạy, ngược lại cũng dạy có thành quả. Chỉ là thành quả này còn chẳng bằng không dạy thì hơn"
“Trục xuất khỏi sư môn đi, đỡ để hắn huỷ hoại thanh danh của ta.
Chu Nhiên quả quyết đứng lên nói.
Liễu Nam Tư:
Buổi chiều, khi nhàn rỗi, Lý Lạ Thư vẫn đứng bên cạnh Chu Nhiên như cũ, nhìn sư phụ xào rau.
Hắn còn xem rất chăm chú.
Chờ Chu Nhiên xào xong, hắn mới có thể cầm nồi, đứng một hồi thật lâu, sau đó bắt đầu xào rau.
Không ai biết hắn đang nghĩ cái gì, cuối cùng Liễu Nam Tư cũng hiểu được, vì sau không ai nhìn thấu được rất cuộc Lý Lạc Thư đang đi lên hay đang tuột dốc.
Thực sự không hợp với logic của họ.
Nàng cũng chỉ đành tuỳ vào Lý Lạc Thư, dù sao trong nhàn cũng chỉ thu nhận một đồ đệ duy nhất.
Không thể trục xuất khỏi sư môn được.
Sau khi học xong, Lý Lạc Thư trở về gác xép của mình, hắn đứng trên ban công nhìn về phương xa, khẽ nhíu mày lại.
“Họ rời đi rồi, không biết sẽ đi hướng nào, xem ra sẽ không hướng về phía Thanh Thành, đại ca cũng bớt được một phần phiền toái"
Lý Lạc Thư cup mắt.
Sau đó hắn ngồi ở ban công ngắm nhìn người bên đường nhộn nhịp ồn ào.
Tình cảnh này không hiếm gặp, chỉ là sau khi theo học sư phụ lại khiến hắn cảm nhận được một thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ, không thể tả được, nhưng trong lòng lại cảm nhận được sự khác biệt.
Đáng mừng chính là trù nghệ của hắn tốt lên hẳn, so với lúc học ở trường thì giỏi hơn rất nhiều.
Về sau có lẽ còn có thể tìm được một vị trí đầu bếp.
Hoặc là mở tiệm cơm giống như sư phụ, tuy rằng không có tiền thuê mặt bằng cửa hàng nhưng cũng có thể đi làm thuê kiếm tiền.
1104 chữ