Tiêu Bộ thì không giống vậy, hắn có tư cách thăng đến Thượng tam phẩm.
“Cấp này ta có thể tuỳ tiện giúp ngươi trấn áp, nhưng đến Tứ phẩm thì khó rồi, chỉ có thể nói vài câu thay ngươi thôi. Thế nhưng những người này cũng không làm gì được ta, khó nhất vẫn là những kẻ ban nãy, thân phận tốt lại là đại thiên kiêu, bốn chữ Thiên Vân Đạo Tông này không doạ được họ.
Tiêu Bộ bất đắc dĩ nhún vai.
"Ha...ha"
Thượng Quan Hà cười cười nói:
“Thế này đã tốt lắm rồi, lại nói lấy đâu ra nhiều Tứ phẩm với thiên kiêu như vậy. Thượng Quan gia chúng ta Ngũ phẩm đã có thể làm trưởng lão, Tứ phầm dường như đã là chiến lực cao nhất rồi. Còn có một vị Tam phẩm, đó đều là trụ cột đấy.
“Nghe nói lần này Thượng Quan gia có thể khôi phục một ít, là có được một vị thượng tam phẩm sao?"
Tiêu Bộ hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy, tiếc là bên trong vẫn thiếu, nếu không sao có thể nhận đám chó hoang mèo hoang kia được.
Thượng Quan Hà tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thực ra những gia tộc bình thường có được tứ phẩm đã đủ sống yên ổn rồi, nhưng gia tộc có thể lập quan hệ với Thập Nhị Minh Linh Môn thì không một vị thượng tam phẩm là không đủ.
“Lại nói Bạch Tử sư muội cũng bị ngươi mời đi theo, ngươi sẽ không tuỳ tiện gạt nàng sang một bên đấy chứ?"
Tiêu Bộ cười hỏi.
Hắn cảm thấy Bạch Tử sư muội là một người rất sáng tạo.
Không biết sao Thượng Quan Hà lại không hiểu.
“Cũng không đến mức, ta có một biểu muội xa mời bạn bè đến, vì đều là người làm công bên ngoài, hẳn là cũng không có thân phận gì, cũng không mạnh. Để họ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta đã mời Bạch Tử tiên tử theo hỗ trợ, nàng cũng là người của Thiên Vân Đạo Tông, đương nhiên có thể uy hiếp được một số người. Mà bạn bè của biểu muội ta có thể gặp được đệ tử của Thiên Vân Đạo Tông nhất định cũng vô cùng vui mừng” Thượng Quan Hà cười nói, tên tuổi của Thiên Vân Đạo Tông phần lớn mọi người đều biết.
“Đúng là, những người này đúng là gặp một người cắn một người, cứ như sợ người khác không biết họ biết cắn người vậy.
Khoảng tám giờ tối, rốt cuộc đám người Chu Tự cũng đến được Thập Nhị Minh Linh Môn.
Từ xa nhìn tới nơi này có mười hai ngọn núi lớn.
Bên cạnh những ngọn núi lớn lại có một vài đỉnh núi nhỏ.
Có một ngọn núi được giăng đèn kết hoa, vừa thấy đã biết có hỉ sự.
“Chắc là bên kia nhỉ?"
Chu Ngưng Nguyệt chỉ về phía Ngưu Môn rồi nói.
“Ừ, chính là bên kia, làm...làm phiền tiểu tiên nữ Âm Túc nhỏ giọng nói.
Nàng có hơi sợ vị tiểu tiên nữ trước mắt này, nghe nói nàng chính là Thánh Nữ Ma môn.
Bản thân lại đưa Thanh Tử, Thánh Nữ, Thần nữ Ma môn đến tìm tỷ tỷ.
Trời biết sẽ xảy ra chuyện gì!"
Chu Tự ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ nguy nga, cực kỳ xúc động, khác với ngắm nhìn Đạo Tông Thiên Vân, đây là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa xung quanh có không ít dã quái hoành hành, nhất thời hơi ngứa tay.
“Nguyệt tỷ, Nguyệt tỷ, có thể xử lý dã quái phía dưới không? Ta muốn tăng thêm kinh nghiệm.
Tô Thi lắc vai Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt đang bóc quýt liếc nhìn Tô Thi một cái, trốn đến bên cạnh Thu Thiển tiếp túc bóc quýt.
Chu Tự lại lạnh lùng nhìn chằm chằm tam lão bản, kẻ địch lớn, đây mới là kẻ địch lớn. Một núi không thể có hai hổ, Thanh Thành không chứa được tam lão bản. Đáng tiếc mình không phải lão bản, nếu không sẽ đuổi việc tam lão bản đầu tiên.
Thu Thiển nhìn Chu Tự và Nguyệt tỷ, bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người có suy nghĩ khác nhau, nhưng ánh mắt lại vô cùng giống nhau.
“Không thể xử lý, phía dưới đa số là linh thú của Thập Nhị Minh Linh Môn, bọn chúng được nuôi trong rừng núi.
Âm Túc kịp thời giải thích.
Tô Thi gật đầu, cũng không để ý nữa. Bởi vì Nguyệt tỷ không đồng ý, Hàn Tô và Minh Nam Sở không có tâm tư này, một mình nàng chắc chắn không được.
“Nghe nói hôm nay họ mở tiệc đãi khách, chúng ta đi hơi muộn, không biết có đến kịp không Từ Từ nhìn về phương xa nói.
“Chắc hẳn là không kịp, nhưng chúng ta cũng không phải người quan trọng, trà trộn vào đi cũng không vấn đề gì."
Minh Nam Sở đã cất điện thoại, còn tiếp tục tải bản sao, chốc nữa không tiện dừng lại.
“Ta thấy hình như phía dưới có trái cây, các ngươi có đói không?"
Chu Ngưng Nguyệt bỗng nói.
Khi họ nhìn xuống dưới, đúng là nhìn thấy rừng cây ăn quả.
“Chắc đây là vườn cây ăn quả của nhà người ta đấy?"
Chu Tự nói.
Đồ của vùng ngoại ô hoang dã giới tu chân có thể tùy tiện hái, nhưng ở đây là địa bàn của môn phái lớn. Rừng cây ăn quả này chắc chắn là của họ.
“Ta hỏi tỷ của ta xem.
Âm Túc lập tức nói.
Rất nhanh nàng nhận được tin nhắn khẳng định:
“Có thể hái một ít.
Soạt!
Chu Ngưng Nguyệt sử dụng Thái Cực trận đồ đi tới rừng cây ăn quả.
“Đây là rừng quả gì?"
Hàn Tô hỏi.
“Có vẻ là quả hồng"
Thu Thiển quan sát nói.
Chu Tự đến trước cây, vút nhảy lên đụng vào quả hồng, hơi thắc mắc.
“Hồng giòn? Mùa này cũng có à?"
“Bình thường thì không có, nhưng ngươi không cảm thấy nơi này không lạnh à?” Thu Thiển cũng nhảy đến bên cạnh Chu Tự, thuận thế vặt hai quả.
1169 chữ