Nhưng có một điều Tô Thi nói đúng, Chu Tự có ba trạng thái. Thứ nhất chính là trạng thái bình thường mà các nàng dạy, tu luyện Chu Thiên Kinh, hiện giờ là đấu giả thất phẩm. Thứ hai là Phá Thiên Ma Thể của Chu Tự tự học, hiện giờ là trận linh ngũ phẩm. Còn thứ ba...chỉ cần mở ra, những người dưới thượng tam phẩm không ai có thể địch nổi, cụ thể là thế nào thì nàng và Nguyệt tỷ cũng không biết.
“Cho ngươi ăn đấy.
Chu Ngưng Nguyệt đưa quả hồng đã bóc vỏ sẵn cho Tô Thị.
Tô Thi cắn một miếng, giòn giòn.
“Không chua hả?"
Tô Thi nghi hoặc nói.
Hàn Tô ở một bên không biết nói gì mới được, chỉ sợ Tô Thi quên mất thực ra trái cây ngọt mới ngon.
“Ô, cảm giác tê tê, chưa chín"
Lúc này Tô Thị mới cảm thấy bình thường.
Bành!
Chu Tự đá bay Hoa Phi, sau đó dẫm mạnh lên đầu đối phương nói:
“Ta có lòng tốt khuyên ngươi, sau này làm phe phản diện thì cứ làm phe phản diện, nhưng đứng làm trước mặt ta. Ngươi không xứng với cái tên phe phản diện, khiến ta cảm thấy bị sỉ nhục.
“Ngươi có dám xưng danh không, sư phụ ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi"
Hoa Phi hằm hằm nói.
“Ngươi ức hiếp người quá đáng"
Lúc này Trần Giai Vân đứng lên, nàng bắt đầu thi triển thuật pháp. Dường như muốn dùng sức mạnh cường mạnh nhất. Nàng bị quạt vài cái bạt tai, mặt sưng phồng lên.
“Từ trước tới nay chưa từng có ai dám sỉ nhục ta như vậy"
Cả người Trần Giai Vân tràn ngập sức mạnh, dường như có thể san bằng xung quanh.
Thấy vậy, Hoa Phi kinh hãi, cô gái này thực sự liều lĩnh.
Chu Tự chỉ liếc đối phương một cái, sau đó đến trước mặt nàng như một trận gió, rồi vung nắm đấm.
Phập!
Một cú đấm đánh thẳng vào mặt nàng. Cú đấm quét qua, cơ thịt trên mặt Trần Giai Vân rung lên, sau đó răng trong miệng nàng không ngừng bay ra.
Phập!
Trần Giai Vân ngã xuống đất, lực mạnh khiến nàng trượt một đoạn dài, lúc này răng của nàng đã rơi xuống đất.
Đúng là tìm răng khắp mặt đất.
Thấy vậy, Hoa Phi cũng bị dọa sợ. Người này ra tay thật tàn ác, hơn nữa cùng là đấu giả thất phẩm, hắn lại hoàn toàn không phải là đối thủ. Không thể tưởng tượng nổi.
Phập!
Hoa Phi cảm thấy đau nhức vùng bụng, cả người bị đá bay ra xa. Không chỉ có hắn, mà tùy tùng đi theo hắn và tùy tùng của Trần Giai Vân cũng bị đá bay.
“Được rồi, đừng lại đây nữa. Nếu không, gặp lần nào thì đánh lần đó."
Giọng của Chu Tự vang lên khiến Hoa Phi dám giận mà không dám nói. Nhưng tiếng nói khiến hắn thấy nhục nhã hơn lại vang lên.
“Đúng rồi, người đó vừa nói Ngũ Dương Tông là tông môn gì? Ta chưa từng nghe nói đến.
“Hình như cũng không phải tông môn lớn gì, ta nghe nói qua một hai lần, cũng không nghiên cứu kỹ.
“Thế nhà họ Trần thì sao? Là gia tộc thế nào?"
“Việc này chưa nghe nói đến, hỏi Từ Thiếu, có thể hắn biết.
“Ta cũng chưa từng nghe nói đến, nhà ta không ở trong khu vực này.
Những người đó càng nói, Hoa Phi càng tức. Một đám khỉ hoang dã từ quê lên. Nếu không phải đánh không lại họ, thì hắn chắc chắn sẽ dạy cho những người này một bài học. Bây giờ đi tìm tiến bối tông môn, sớm muộn cũng phải dạy những người này bài học. Nhưng đến bây giờ hắn cũng muốn biết quý tính của tiên tử đó, vừa hay hắn muốn tìm một đạo lữ, nếu không cũng không cần quá để ý.
“Làm sao họ dám chứ? Làm sao dám đánh ta như vậy? Ta phải cho họ trả giá.
Trần Giai Vân được người khác đỡ dậy, tức giận nói.
Hoa Phi do dự, vẫn lựa chọn đồng hành cùng người này.
Coi như làm lốp dự phòng vậy.
Đám người Chu Tự xử lý những người đó xong vừa đi vừa hái quả. Họ phát hiện ở đây không chỉ có một loại cây ăn quả, cho nên dưới sự dẫn dắt của Nguyệt tỷ, họ đi dạo một vòng lớn. Đợi khi rời đi đã sắp mười một giờ. Số quả hái được đủ cho họ ăn mấy ngày liền.
Rất nhanh họ đi đến chỗ ở mà nhà họ Thượng Quan sắp xếp, người tiếp đón họ là hai người một nam một nữ mặc đồ màu đỏ.
Chàng trai trẻ trung điển trai, cô gái xinh đẹp e lệ.
“Chị"
Âm Túc lập tức cười chạy tới.
Khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, nàng cứ như sợ người lạ, nhẹ giọng chào hỏi.
“Chị, anh rể"
Người tiếp đón họ, tất nhiên là Tần Văn Thành và Thượng Quan Hồng Anh.
Mấy người Chu Tự tiến lên chào hỏi. “Chúc mừng chúc mừng Minh Nam Sở lên tiếng trước.
Ấy vậy mà nhị lão bản cũng biết đối nhân xử thế? Chu Tự chúc mừng theo Từ Từ cũng vậy.
Tô Thi không sợ người lạ, tiến lên vừa chúc mừng vừa khen ngợi.
Chu Tự cảm giác Tô Thi có thể không phải là họ hàng của hắn, nhìn thế nào họ cũng không giống. Theo lý họ không khác gì với anh em ruột hoặc là chị em ruột, nhưng không giống chút nào.
“Rất cảm ơn các ngươi đã đến, không ngờ Âm Túc lại quen biết nhiều người ưu tú như vậy” Thượng Quan Hồng Anh hơi xấu hổ nói.“Vào trong trước đi.
Tần Văn Thành đi trước mở đường, thuận tiện nói:
“Vốn dĩ là một tiên tử của Đạo Tông Thiên Vân giúp tiếp đón các ngươi, nhưng đúng lúc nàng bận việc phải đi trước rồi. Ngày mai các ngươi có thể gặp được."
Là họ đến muộn..Chu Tự hiểu. Đối phương chỉ ngại nhắc đến việc này thôi. Dù sao nếu yến tiệc đãi khách chưa kết thúc thì họ cũng sẽ không ở đây.
Hiếm khi, họ được đưa đến trong sân viện.
Nơi này có hoa cỏ có hồ nước đầy đủ, môi trường rất tốt.
1110 chữ