“Tiểu thư cũng không nói là tông môn gì, hình như không thuộc môn nào cả"
Nói tới đây, đột nhiên thị nữ nhớ tới điều gì, do dự một lúc vẫn không nói ra. Cô gia và tiểu thư nói chuyện, hình như nói có người trong đó quen biết Bạch Tử tiên tử. Nhưng không biết là thật hay giả, đám người cô gia cũng lo lắng bị khách đó nhất thời nổi hứng, ăn nói tùy tiện. Vì thể diện của đối phương, vẫn nên đợi họ gặp nhau rồi tính.
“Những người này khí chất thế nào? Ngươi đã tiếp xúc với họ chưa"
Bạch Tử thuận miệng hỏi.
“Việc này."
Thị nữ hơi do dự.
“Sao thế?"
Bạch Tử tò mò hỏi.
Thoáng suy nghĩ, thị nữ giải thích:
“Họ đều không kém.
Điều này khiến Bạch Tử cực kỳ tò mò, đều không kém tại sao phải do dự? Xem ra không dễ ứng phó.
Thị nữ khổ sở trong trong, không phải không kém, mà la quá tốt, có một người là tiên tử đẹp nhất mà nàng từng gặp. Khí chất của những người khác cũng đều không kém. Có thể nàng kiến thức nông cạn, về cảm quan, khí chất cũng chỉ có vị Bạch Tử tiên tử của Đạo Tông Thiên Vân này có thể thử so sánh, những người khác rất khó so sánh.
“Cô gia và tiểu thư đều nói, được tiên tử hỗ trợ là cái phúc của họ.
Trên đường thị nữ cung kính nói.
“Tiểu thư và cô gia của ngươi khoa trương rồi ?
Bạch Tử cười lắc đầu.
Lúc này họ đi đến cửa, đi vào là có thể nhìn thấy mấy người cần tiếp đãi. Có khó nữa thì cũng phải bất chấp, nếu quá ngu xuẩn, nàng không ngại ra tay cho bài học, cùng lắm là chỉ dạy họ về tu vi.
Trên đường nàng cũng nghe nói, những người này đa số đều là tu vi đấu giả thất phẩm, cũng không phải tệ, chỉ dạy cũng không quá khó. Mình là lục phẩm trong trung tam phẩm, có tư cách chỉ dạy cho hạ tam phẩm.
Đi đến cửa, nàng nghe thấy người bên trong đang trò chuyện.
“Nguyệt tỷ, sao da của ngươi càng ngày càng đẹp thế? Ngươi làm thế nào vậy?"
“Ăn nhiều hoa quả ăn ít đồ ăn vặt"
“Bánh quy có tính là đồ ăn vặt không?"
“Có"
“Bánh mì thì sao?” “Cũng là đồ ăn vặt.
“Vậy ta không ăn nữa.
“Ừm, cho ta hết đi, cho ngươi quả quýt này.
Nghe được câu chuyện, Bạch Tử cau mày, nàng cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
Thịch...thịch!
Khi nàng còn đang suy nghĩ, thị nữa gõ cánh cửa lớn mở rộng khách sáo nói.
“Thưa mấy vị khác quý, Bạch Tử tiên tử của Đạo Tông Thiên Vân đến rồi. Lúc này các nàng đã đi đến cửa, có thể nhìn thấy người ở bên trong đang ăn sáng. Thị nữ cảm thấy được hơi ngại, vội giải thích với Bạch Tử tiên tử bên cạnh. Nhưng vừa nhìn thì phát hiện Bạch Tử tiên tử đang sững sờ tại chỗ, vô cùng chấn hãi. Thuận theo ánh mắt của nàng, thị nữ nhìn về phía mấy người Chu Tự.
Nàng không hiểu có chuyện gì.
Thị nữ không hiểu nhưng Bạch Tử thì hiểu.
Ngay từ đầu nàng nữa. Chẳng phải nhà Thượng Quan nói giờ đã lụi bại nên không mời được nhân vật lớn nào ư?
Họ mời những ai thế này?
Cô bé có thần thú Thực Thiết Thú. Tô Thị, người được gọi là Phượng Chủ Cửu Thiên ngồi trên Cửu Thiên Hỏa Phượng Hoàng, và Thu Thiển có vật cưỡi Thanh Loan, còn cả Chu Tự, được cho rằng là tiểu sư thúc tổ của Thiên Vân Đạo Tông. Những người này gần như mỗi người đều có một thần thú, ai có thể mời đến được chứ? Đã nói là người bình thường mà, đây mà là người bình thường hả? Đây là một nhóm thần.
Bây giờ nàng hiểu vì sao vừa nãy mình hỏi đến khí chất của những người này, thị nữ lại do dự rồi. Không phải khí chất kém, là khí chất quá tốt, áp đảo mình. Lúc này mới xấu hổ nói ra.
“Bạch Tử tiên tử, đúng là ngươi hả? Đã lâu không gặp, Thượng Quan đạo hữu đâu?"
Chu Tự cười chào hỏi.
Thị nữ kinh ngạc, thì ra vị khách này quen biết Bạch Tử tiên tử thật, còn quen biết thiếu gia. Nhưng điều khiến thị nữ không ngờ là Bạch Tử tiên tử phải rất cao ngạo trong mắt nàng lại đột nhiên cúi đầu hành lễ. Lời của nàng đã lật đổ hoàn toàn nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của thị nữ.
“Vãn bối Bạch Tử của Thiên Bảo Các, bái kiến Tiểu sư thúc tổ"
Bạch Tử cúi đầu cung kính nói.
Điều này khiến thị nữ ở một bên không suy nghĩ nữa. Mình đang nằm mơ ư?
“Tiểu sư thúc tổ?"
Chu Tự thộn mặt.
Những người khác cũng kinh ngạc, không phải Thánh Tử Ma Đạo hả? Chu Tự tẩy trắng từ khi nào vậy? Minh Nam Sở nhướn mắt với Tô Thị ở một bên.
Tô Thi tỏ vẻ mặt khó hiểu. Làm sao ta biết được?
Thật đúng là vô dụng, Minh Nam Sở trợn mắt.
“Bạch Tử tiên tử gọi ta là Chu Tự đi, hư danh đều là giả thôi.
Chu Tự lúng túng nói. Gọi Chu đạo hữu dễ quen hon.
“Vậy sau đây, ta...ta làm người hướng dẫn cho Chu đạo hữu, nhưng ta cũng chỉ mới đến mấy ngày trước, cũng phải là đặc biệt quen thuộc"
Bạch Tử cũng cảm thấy thế này thích hợp hơn.
Thực ra thân phận của Chu Tự vẫn chưa được chứng thực, nhưng mọi người đều nghĩ như vậy, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Còn về lo lắng có người gây khó dễ...Vẫn nên lo lắng cho người dám gây khó dễ đi.
“Nghe nói ngươi làm bữa sáng rất ngon phải không? Ngươi có rảnh không?"
Chu Ngưng Nguyệt không biết đến trước mặt Bạch Tử từ lúc nào.
“Việc này."
Bạch Tử lật tay lấy ra một ngăn bánh ngọt Sau khi giới thiệu đơn giản, Bạch Tử dẫn mấy người đi ra ngoài. Thị nữ đó vẫn đang kinh ngạc, nhưng nàng phải ở lại thu dọn đồ. Có ngốc đi nữa thì nàng cũng phát hiện không đúng, người mà tiểu thư Âm Túc mời đến không phải là người bình thường.
Mà là...đại nhân vật.
1075 chữ