Bên ngoài Thập Nhị Minh Linh Môn.
La Doanh và Lư Tân trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bên trong, không dám hành động bừa bãi.
“Là Thập Nhị Minh Linh Môn, họ đến đây làm gì?"
La Doanh nghi hoặc hỏi.
Nơi này cũng không phải là nơi họ có thể hỗn xược. Với tu vi của họ, hoàn toàn không bõ cho người ở bên trong đánh, Thập Nhị Minh Linh Môn là môn phải lớn thực sự. Tuy rằng không thể sánh được với Đạo Tông Thiên Vân, nhưng cũng sẽ không kém quá xa. Họ đi vào đồng nghĩa với tự nộp mạng.
“Chắc là tham dự hôn lễ, thần thị đó đã đi vào rồi, bây giờ hắn nói muốn có đồ trong tay ngươi để dễ xác nhận là người nào"
Lư Tân nhìn chằm chằm La Doanh nghiêm túc nói.
Nhưng do dự một lát, La Doanh gật đầu giao ra cánh cửa kỳ lạ trong tay “Xong việc vị tiền bối đó sẽ trả lại cho ta chứ?"
Nàng đột nhiên hỏi.
Với vấn đề này, Lư Tân nhún vai:
“Ai mà biết được? Khả năng lớn là không trả. Người đó cũng chẳng phải người giữ chữ tín, có thể phân cho chúng ta chút công lao, lấy được chút lợi ích đã là may mắn lắm rồi.
“Vậy mặc kệ là thù lao bên nào, ta cũng phải chiếm phần lớn"
La Doanh ngang ngạnh nói.
Nếu không nàng bị tổn thất quá nghiêm trọng, hơn nữa có cánh cửa này, thì nàng mới là nhân viên nòng cốt. Bây giờ giao đồ vật quan trọng ra, thực sự rất dễ bị đá bay.
Rõ ràng Lư Tân từng nghĩ tới vấn đề này, hắn không hề do dự gật đầu:
“Được, nhưng điều kiện của ta là buộc phải có cơ hội tăng lên thần thị “Giao dịch thành công”La Doanh gật đầu. Nàng cũng biết đây là cực hạn, bởi vì mục đích lần này của họ chính là điều này. Không thể đạt được thì sẽ không hợp tác, cũng sẽ không giao dịch với cánh tay ánh sáng đó. Còn về đích thân ra tay, nếu đã từ bỏ thì rất khó tiếp tục, chỉ có thể trốn trong bóng tối quan sát.
Sau khi giao cánh cửa ra, nàng rất hy vọng đối phương rất khó đối phó, như vậy nàng sẽ thấy may mắn. Nếu đối phương rất dễ dàng đối phó, nàng sẽ cảm thấy mình đã chọn sai.
“Nói ra thì thần thị này sẽ đi vào đó với thân phận gì?"
La Doanh tò mò hỏi.
Lư Tân lắc đầu, giọng đều đều:
“Không biết, nhưng một số thần thị đều có thân phận của mình, còn về thân phận gì thì rất ít người biết.
“Vậy cứ đợi xem đi, không biết liệu có gây ra chấn động không, người của Thập Nhị Minh Linh Môn nhúng tay, dễ dàng sắp thành lại bại"
La Doanh cũng không mong thất bại. Một khi thất bại thì sẽ không có được gì. Lúc này trời đã sáng rõ, hôn lễ cũng sắp bắt đầu. Muộn nhất là tối nay họ có thể thấy được kết quả. Vừa nghĩ đến có thể có được quyền hạn tăng cấp, họ cũng kích động. Họ đã đợi cơ hội này không biết bao nhiêu năm rồi.
“Thập Nhị Minh Linh Môn có không ít nơi thú vị, nếu các ngươi muốn đi dạo thì ta có thể dẫn các ngươi đi. Trước khi hôn lễ bắt đầu, các người Hàn Tô muốn đi dạo xung quanh, đương nhiên Bạch Tử cũng vui vẻ đồng ý. Nàng cũng không muốn đến hội trường hôn lễ trang trọng đó. Người nào cũng như muốn ăn thịt người vậy. Đàn áp một dãy núi nhỏ bé thì có ý nghĩa gì? Dường như đang cố ý thu hút sự chú ý của chi chủ Ngưu Môn, đợi họ ra.
Những người này thật rảnh, Bạch Tử không thể không cảm khái, sao những người đó lại thích dẫm lên người khác thế nhỉ. Đối diện với nhiều người như vậy, kể cả chi chính Ngưu Môn cũng không dám chọc vào. Một khi ra tay, hôn lễ cũng tan.
Hiếm khi. Đám người Chu Tự dừng bước chân nhìn phía trước.
Lọt vào mắt là một con suối, nước đang không ngừng trào ngược lên trên, nhưng lại không thấy tràn ra. Trong nước suối có rất nhiều mảnh vụn linh thạch, khiến nước suối tràn đầy linh khí. Nhìn mảnh vụn linh thạch như đồng xu trong nước hồ, Chu Tự nói theo bản năng.
“Sao trông giống như hồ ước nguyện nhỉ?"
Vừa dứt lời, Bạch Tử tiên tử tỏ vẻ mặt kinh ngạc, dường như lời nàng định nói đã bị nói ra.
“Chắc không phải thật chứ, phải không?"
Thu Thiển hỏi.
Cuối cùng Bạch Tử chỉ có thể gật đầu, lên tiếng giải thích:
“Nghe nói con suối này được Thập Nhị Minh Linh phát hiện ra khi thành lập môn phái, tuy không có tác dụng lớn gì, nhưng vẫn được giữ lại. Sau này một số người không biết học được ước nguyện ở đâu, liền bắt đầu ném mảnh vụn linh thạch xuống suối để ước. Nói là đợi khi mảnh vụn linh thạch được con suối hấp thụ, thì ước nguyện có thể thành hiện thực. Ban đầu là ném linh thạch xuống, sau đó phát hiện linh thạch không chỉ dễ bị ăn trộm, còn dễ tiêu tan, nên biến thành ném mảnh vụn như này"
“Ta ước đây"
Tô Thi hưng phấn nói.
Nàng có một nguyện vọng lớn, chính là làm một bình hoa có ích. Ấy, cảm giác lời ước không đúng, nàng sửa lại một chút, là làm người có ích. Nhưng khi nàng muốn lấy mảnh vụn, phát hiện mình không có mảnh vụn loại này. “Các ngươi ai có mảnh vụn linh thạch?” Nàng hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu, Minh Nam Sở lắc đầu, đám người Âm Túc cũng lắc đầu.
Lúc này Hàn Tô đẩy mắt kính, mảnh kính lóe lên hào quang trí tuệ. Nàng lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho Tô Thi:
“Cầm quẹt thẻ đi.
Tô Thị:
"???"
Nàng cảm thấy mình lại bị sỉ nhục.
1093 chữ