“Hôm nay không phải tính toán gì hết đúng không?"
Chu Tự ngồi sau quầy hàng hỏi Nhị lão bản bên cạnh.
tính"
“Không Minh Nam Sở gật đầu.
Hai người họ đều không có đồ ăn.
Vì mấy người Tô Trần đến dẫn đến ít đi hai phần cơm.
Hai người họ xung phong nhận việc đi giao cơm trưa, Chu Tự vốn cho rằng Nhị thúc và Nhị thẩm sẽ khách khí cự tuyệt, sau đó sẽ ra ngoài ăn.
Nhưng mà Nhị thẩm nói thẳng một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy cơm trưa của họ.
Không khách khí chút nào.
Thuận tiện còn nói thêm một câu người tuổi trẻ bây giờ thật nhiệt tình.
Chu Tự cảm thấy Tam lão bản rất giống Nhị thẩm.
Không ăn cơm trưa kỳ thật cũng không sao, chủ yếu là hôm nay Tam lão bản mời, không ăn được lần sau nhất định phải bổ sung, nếu không họ sẽ bị thiệt.
“Vậy ngày mai Tam lão bản tiếp tục mời chứ?"
Chu Tự hỏi.
Minh Nam Sở gật đầu, hắn đang ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, không nghịch điện thoại.
Chủ yếu là có tiền bối, hắn cũng không thể không để ý mà chơi.
Chu Tự cũng vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục sao chép Kim Quang Thần Chú.
Ngẫu nhiên lại nhìn xem dáng vẻ chăm chỉ của ma chủng.
Hắn đang suy nghĩ, nếu mỗi mấy tháng đều tìm Nhị thúc một lần có phải là rất nhanh là có thể đạt tới chín vòng Nguyên Linh tứ phẩm?
Sau chín vòng hắn sẽ cần đến cuốn Hoang Cổ Kinh Thế Thư thứ hai, đáng tiếc đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhớ tới Bán Tiên và người đàn ông trung niên đã tiên đoán trước đó.
Có nên dành chút thời gian đi hỏi hay không?
Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ đến một chuyện khác, lập tức quay đầu nhìn về phía Nhị lão bản:
“Ngày mai là thứ sáu, là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đúng không?"
“Đúng rồi, có vấn đề gì không?"
Minh Nam Sở hiếu kỳ nói.
“Nếu ngày mai là Tam lão bản mời cơm, vậy lúc nào ngươi mời?"
Chu Tự hỏi.
Chuyện này rất quan trọng.
“Ngày mai không thể ăn hai bữa sao?"
Minh Nam Sở hỏi.
Chu Tự gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý.
Mười hai giờ ăn một bữa, sau khi tan việc thì ăn bữa nữa, sau đó trực tiếp đi Biên Giới Thành.
Sau đó, Chu Tự lấy điện thoại di động ra nhắn cho Bán Tiên:
“Đại sư, ngươi đoán ta định hỏi ngươi cái gì?"
Đối phương ngay lập tức nhắn lại:
“Dù sao vấn đề ngươi hỏi ta gần như đều không nhận được đáp án, ngươi từ bỏ đi"
“Ta nghiêm túc, thật sự rất cần đại sư như ngươi hỗ trợ Chu Tự khách khí nói.
“Ngươi nói trước một chút xem Bán Tiên bán tín bán nghi.
“Đại sư biết Hoang Cổ Kinh Thế Thư không?"
Chu Tự lại nhắn đi.
An tâm chờ đợi phản ứng của đối phương.
Nếu không biết thì sẽ không dễ làm, chỉ có thể tìm lão cha ra tay hỏi Bán Tiên này một chút.
Nếu không thì để Nhị thúc hỏi một chút cũng được, vừa vặn có Nhị thúc ở đây.
Lúc này Bán Tiên trả lời:
“Ngươi đúng là làm cho người ta ghét, nhưng mặc dù ta biết Hoang Cổ Kinh Thế Thưcũng không biết nhiều.
Ngươi muốn tìm quyển sách này?"
“Đúng, đại sư biết quyển sách này ở đâu không?"
Chu Tự lập tức vội vàng nhắn tin.
“Nếu ngươi biết vị nào đó của Thiên Vân Đạo Tông tồn tại, cùng với vị nào đó của ma đạo Ma Môn tồn tại, thì hẳn là có thể biết"
Bán Tiên trả lời.
“Mỗi người họ chỉ có một nửa, bản này đã nằm trong tay ta, ta muốn hỏi hai bản khác ở đâu?
Chu Tự nhắn lại.
Việc lão cha đến chỗ sư phụ cướp nửa cuốn Hoang Cổ Kinh Thế Thư hắn đã biết.
Là sư huynh Hình Ngọ nói lúc nói chuyện phiếm.Khi đó sư huynh đột nhiên hỏi hắn đã mang sách ra, họ cũng thuận tiện nhìn một lần, cuối cùng cái gì cũng không nhìn ra.
Bán Tiên:
"..."
Chu Tự chuyển ba mươi đồng tiền qua:
“Đại tiên tính một chút, nhìn xem Sơn Hải Thiên Thượng Thương Thiên ở đâu?
Lần này Chu Tự thấy bao lì xì đã được nhận, nhưng lại không thấy trả lời.
Hắn cũng không vội, đoán mệnh cũng cần có thời gian.
Lúc này Nhị thúc và Nhị thẩm đi ra, Tô Thị theo bên cạnh rất vui vẻ.
Quả nhiên nàng không biết cha mẹ mình muốn tới.
“Đi làm mà chơi điện thoại?"
Liễu Bắc Uyển hỏi Chu Tự.
“Là hỏi chuyện một vị đại sư.
Chu Tự trả lời.
“Là chuyện gì thế?"
Liễu Bắc Uyển tò mò hỏi.
“Hỏi Hoang Cổ Kinh Thế Thư"
Chu Tự nhìn về phía hai vị trưởng bối trước mắt, mở miệng hỏi thăm:
“Nhị thúc Nhị thẩm biết tung tích Sơn Hải Thiên và Thượng Thương Thiên không?"
“Không biết"
Liễu Bắc Uyển lắc đầu, sau đó nhìn sang chồng mình bên cạnh.
“Sơn Hải Thiên bị giấu đi, Thượng Thương Thiên bị mang đi.
Tô Trần suy nghĩ nói:
“Việc bị giấu vốn là chuyện rất lâu trước đây nên rất khó tìm ra manh mối. Phần bị mang đi thì tạm thời không lấy được. Nếu thật sự muốn chỉ có thể tìm manh mối của Sơn Hải Thiên “Vậy đi đâu tìm manh mối?"
Chu Tự hỏi.
“Một đại sư coi bói"
Tô Trần cười nói.
“Đại sư?"
Chu Tự sững sờ thử thăm dò hỏi:
“Bán Tiên?"
“A? Ngươi biết?"
Tô Trần cũng không quá bất ngờ.
Chu Tự lại đưa ghi chép cuộc trò chuyện trong di động cho Nhị thúc nhìn.
Nhìn thấy chuyển khoản ba mươi đồng, Tô Trần bật cười nói:
“Ngươi dùng ba mươi đồng để hắn tính cho ngươi? Ngươi uy hiếp hắn sao?” “Không có"
Chu Tự cảm thấy mình nhiều lắm là chỉ muốn để lão cha và Nhị thúc hỏi hắn.
Tô Trần mỉm cười nói:
“Vậy ngươi chờ tin tức của hắn đi, nếu hắn không biết thì Tu Chân giới cũng không có ai biết.
1152 chữ