"Hình như bộ sách hải dương thiếu mất một quyển, để ở đâu rồi?"
Minh Nam Sở hỏi.
"Ngươi tìm ở giá sách số một, hàng thứ năm" Chu Tự nói.
"Kiếm pháp cơ sở thì sao?"
Hàn Tô hỏi tiếp.
"Ô thứ sáu hàng thứ ba ở giá sách phía sau quầy thanh toán"
Chu Tự trả lời.
"Chổi của ta đâu?"
"Sau ngươi kia kìa"
"Chất tẩy rửa đâu mất rồi?"
"Trên tay ngươi"
Chu Tự có chút bất lực, những người này xem hắn là công cụ tìm kiếm trí tuệ nhân tạo à?
"Chu Tự, điện thoại di động ta của ta đâu"
Tô Thi cất to tiếng hỏi.
"Rơi trong nhà vệ sinh rồi"
Một lát sau.
"Làm gì có"
Không có ngươi không biết đường mượn điện thoại của người khác gọi một cuộc à? Sao ta biết được điện thoại di động của ngươi ở đâu chứ?
Chu Tự thở dài một cách bất đắc dĩ.
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Thị.
Khi Tô Thi tìm được thì hắn mới tắt máy.
Tam lão bản thật là...
Hắn rất tò mò muốn biết mấy năm qua đại lão bản và nhị lão bản đã phải sống như thế nào.
Lúc quét dọn gần xong thì mấy người Thu Thiển tới.
Chu Ngưng Nguyệt ôm quyển sách vừa đi vừa xem.
Cuối cùng những người khác đều tham gia quét dọn vệ sinh thư viện, còn Chu Ngưng Nguyệt thì ngồi một bên yên lặng mà đọc sách. Những người khác còn không dám lớn tiếng làm ồn đến nàng. Đặc biệt là Tô Thị, những câu hỏi lan man của nàng đã ít đi nhiều.
"Nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi nhỉ?"
Thu Thiển đứng bên cạnh Chu Tự giúp hắn sắp xếp lại sách.
"Đúng thế, họ xem ta như một công cụ tìm kiếm"
Chu Tự gật đầu trả lời.
"Bây giờ còn một không?"
Thu Thiển đi tới gần Chu Tự rồi hỏi nhỏ.
"Có Thu tỷ giúp đỡ đương nhiên là không mệt rồi"
Chu Tự cười rồi đáp.
"Nơi này là thư viện, lúc ngươi đi học có bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp được tình yêu của đời mình qua giá sách trong thư viện chưa?"
Thu Thiển nói rồi đi tới phía sau giá sách, nàng lấy quyển sách ngay trước mặt Chu Tự xuống.
Hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Chu Tự nhìn gương mặt đầy vẻ kinh ngạc của Thu tỷ phía đối diện thì quay đầu đi chỗ khác, diễn xuất của Thu tỷ khiến cho hắn có chút thẹn thùng. Nhưng hắn vẫn mở miệng trả lời:
"Nhưng khi đó Thu tỷ cũng không học chung một trường đại học với ta"
"Hả? Tại sao lại muốn ta và ngươi học chung một trường đại học chứ?"
Thu Thiển đi tới gần khẽ hở trên giá sách, nàng nhìn chằm chằm Chu Tự mà cười nói.
"Không phải Thu tỷ đều hiểu cả sao?"
Chu Tự nhìn chung quanh một thoáng rồi mới nói.
Nếu như xung quanh có người thì hắn sẽ ngại.
"Ta không hiểu.
Thu Thiển nói với gương mặt hoang mang.
Chu Tự do dự một lát rồi nói nhỏ:
"Ngươi tới đây, ta nói cho ngươi biết.
Thu Thiển đặt sách lại chỗ cũ, sau đó chắp hai tay sau lưng mà đi về phía Chu Tự.
Nàng đứng bên cạnh Chu Tự rồi thủ thỉ hỏi:
"Là gì?"
Chu Tự thấy xung quanh không có ai thì ghé vào bên tại Thu Thiển mà trả lời:
"Vì ta thích Thu tỷ Thu Thiển nghe vậy thì nhìn chằm chằm Chu Tự, nàng che miệng cười rồi nói:
"Hóa ra ngươi đã biết ta từ lâu rồi, vậy cha mẹ ngươi cho ta và ngươi đi xem mắt thật ra là do ngươi bày trò đúng không?"
Chu Tự nghệch cả ra, sau đó giải thích:
"Thu tỷ, có phải là ngươi hiểu nhầm chuyện gì rồi không?"
"Không sao, ta hiểu.
Thu Thiển gật đầu thể hiện mình hiểu.
Chu Tự:
"..."
Vừa rồi ta chỉ muốn nói lời yêu thương thôi mà. Lúc này đột nhiên Thu Thiển lại quay người đi tới bên cạnh Chu Tự, ghé vào tai hắn mà nói nhỏ:
"Ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần thôi. Chu Tự, ta thích ngươi"
Chu Tự nghe vậy thì sững người lại một chút, sau đó lấy điện thoại ra, mở giao diện ghi âm lên mới nói:
"Thu tỷ, hay là ngươi nói lại một lần nữa đi"
Thu Thiển lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Chu Tự:
"..."
Không thì ngươi gửi tin nhắn thoại qua cũng được mà, để ta còn lưu lại chứ, sau này chắc chắn sẽ cần dùng tới.
Cuối cùng Thu Thiển không để ý tới Chu Tự nữa, nàng chạy tới quét dọn vệ sinh giúp Tô Thị.
Khoảng sáu rưỡi họ mới dọn dẹp xong mọi thứ, sau đó đóng cửa lớn của thư viện lại.
Thư viện sẽ nghỉ chín ngày, nghỉ tết là một kỳ nghỉ dài.
Họ muốn đi ăn tiệc đứng bò bít tết, Trình tỳ phải về nên vẫy tay từ biệt họ ngay trước cửa.
Trên đường đi, Chu Tự gửi cho Chu Ngưng Nguyệt một tấm ảnh, là chân dung của mẫu thân nàng.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy tấm ảnh đó thì cũng vô cùng kinh ngạc như gặp thiên nhân, nàng thốt lên bằng giọng điệu hưng phấn:
"Mẫu thân đẹp quá, ta muốn gửi cho nàng xem"Chu Ngưng Nguyệt nói xong thì gửi cho mẫu thân nàng, sau đó còn gọi điện thoại. Vừa mở miệng thì câu đầu tiên nàng nói là:
"Mẫu thân ta nhớ ngươi lắm, khi nào ngươi mới quay về?"
Chu Tự:
"..."
Có đánh chết hắn thì hắn cũng không thể thốt ra những câu như vậy. "Nguyệt tỷ đưa điện thoại cho ta, đúng lúc ta có chuyện muốn hỏi mẹ" Chu Tự cầm lấy điện thoại rồi nói:
"Mẹ ơi, buổi sáng ngươi gọi điện thoại cho ta có việc gì vậy?"
Hắn vừa dứt lời thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng Liễu Nam Tư:
"Nhi tử, ngươi nói thật cho mẹ biết có phải là ngươi và Thu Thiển đã hoàn thành bước cuối cùng rồi không?" Chu Tự:
"..?"
Vì sao mẹ lại nóng lòng mà hỏi câu hỏi như thế này chứ? Nàng không xấu hổ sao?"
1102 chữ