Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 717: Sắp Xếp Phòng




Sáng sớm, ngày kế tiếp.

Chu Tự ăn điểm tâm, Thu tỷ ngồi ngay bên cạnh hắn.

Hôm nay Thu tỷ mặc quần dài hơi ôm chân, bên trên là áo hoodie rộng rãi.

Từ trên xuống dưới, trừ cổ ra thì Chu Tự chẳng nhìn thấy được gì cả. Bởi vì hoodie khá rộng nên thậm chí dáng người cũng chẳng nhìn thấy được.

Chu Tự ngẫm lại thì đã rất lâu rồi không thấy được cơ thể của thu tỷ, hắn cảm thấy có chút phiền muộn.

"Có phải là do buổi tối ta đều tự giác tu luyện, không biết Thu tỷ để cửa cho ta vào không nhỉ? Ta không thử đi mở cửa thì Thu tỷ có muốn cho ta một cơ hội cũng không cho được. Vậy tối nay lén lút đi mở cửa xem sao?"

Chu Tự đang suy nghĩ thì đột nhiên tỉnh ngộ.

Đêm nay có lẽ không được, ngày mai cha mẹ về rồi.Lỡ đâu bị bắt gặp thì ngại lắm.

Vẫn nên tiếp tục tu luyện thì hơn, ăn tết xong lại đi xem xem buổi tối Thu tỷ có bị gặp ác mộng hay không. Để còn qua dỗ nàng ngủ.

Mình không có ý gì khác.

Chu Tự nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng hắn không kìm được mà để lộ nụ cười.

"Ngươi đang nghĩ chuyện gì vậy?"

Đột nhiên tiếng nói của Thu Thiển vang lên.

Chu Tự vội rút lại nụ cười, hắn nói như thể mình rất đàng hoàng:

"Không có gì, ta đang nghĩ lát nữa có thể sẽ nhìn thấy Thần Vận Mệnh, phải cẩn thận một chút.

"Thần Vận Mệnh là nữ à?"

Thu Thiển dùng tay xé một miếng bánh bao rồi bỏ vào miệng. Nàng ăn uống rất ưu nhã, nhìn rất thoải mái. "Hình như là nam"

Chu Tự suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

"Nếu như là nữ thì bình thường họ sẽ gọi là Vận Mệnh Nữ Thần. Hắc Dạ Nữ Thần, Băng Tuyết Nữ Thần, Đại Địa Nữ Thần, Trí Tuệ Nữ Thần, tất cả đều như thế. Trái lại, Thần Thái Dương, Thần Quang Minh, Chúa Tể Thâm Uyên, Thần Phong Bạo, Thần Lôi Đình, Thần Thất Tự, tất cả đều theo cấu trúc này"

"Vậy tại sao ngươi cười giống như là sắp được gặp một cô gái xinh đẹp vậy?"

Thu Thiển quay đầu lại hỏi.

Chu Tự:

"..."

Tại sao Thu tỷ lại nhìn ra được?

Đúng là mình đang nghĩ tới một cô gái xinh đẹp. Thu tỷ chắc chắn biết được người mình suy nghĩ là ai. Nhưng biết thì biết, Chu Tự cảm thấy con gái có lẽ thích tận tai nghe thấy hơn.

Vậy nên Chu Tự nhân lúc Chu Ngưng Nguyệt còn chưa đi ra nên ghé vào tai Thu Thiển mà nói nhỏ: "Vừa rồi ta nghĩ về Thu tỷ.

Thu Thiển nghe vậy thì không kìm được mà muốn cười.

Sau đó nàng nhìn về phía Chu Tự mà nói:

"Đang nghĩ tại sao ta lại mặc nhiều đồ thế à?"

"Ta không phải là kẻ thô thiển nông cạn như vậy"

Chu Tự nói với vẻ rất đàng hoàng nghiêm túc.

"Ừ."

Thu Thiển gật đầu đồng ý rồi cũng nghiêm túc trả lời:

"Ta biết mà"

Nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh này khiến Chu Tự cảm thấy Thu Thiển hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng đúng là bản thân khá nông cạn, dù loại nông cạn này chỉ dành cho Thu tỷ mà thôi.

Nhưng nó vẫn là nông cạn.

Điều không thể phủ nhận là Thu tỷ có mặc nhiều quần áo thì cũng khiến hắn có cảm giác thích thú.

Nhất là mặc thêm để đi ra ngoài, Chu Tự lại càng thích hơn.

Mỗi lần đi ra ngoài, Thu tỷ đều thích hỏi ý kiến của mình, nếu mình không đồng ý thì nàng sẽ đổi bộ khác.

Trong lúc nhất thời, Chu Tự còn không nghĩ ra được Thu Thiển có khuyết điểm nào hay không.

Có lẽ đây chính là tình yêu.

Đã yêu vào rồi thì khuyết điểm cũng trở thành ưu điểm.

Không yêu thì có đốt đèn tìm cũng không thấy được chút ưu điểm nào.

Cũng giống như cha mẹ, khi còn bé mình học rất giỏi, ngày nào cũng được khen.

Bây giờ có Nguyệt tỷ thì mình lại chẳng khác gì một người ngoài.

Nói mắng là mắng, nói đánh là đánh. Thỉnh thoảng còn có thể thốt nên câu nghịch tử.

Nông cạn.

"Đợi lát nữa Nguyệt tỷ có đi cùng chúng ta hay không?"

Hắn nhìn thoáng qua gian phòng ngủ chính rồi hỏi.

"Có, đợi lát nữa về còn phải sắp xếp lại phòng ốc, ta chuyển tới phòng của ngươi ngủ"

Thu Thiển vừa ăn cháo vừa nói.

"Phòng...phòng của ta ư?"

Chu Tự nghe vậy thì sững người.

Sao hôm nay Thu tỷ lại to gan như vậy?

Ma Tu đều lợi hại như vậy rồi sao? Không sợ bị trêu chọc nữa rồi à?

"Đúng thế.

Thu Thiển gật đầu, nàng giải thích thêm:

"Cha mẹ ngươi sắp quay lại, cha mẹ Tô Thi cũng sẽ tới. Dọn dẹp phòng xong thì ta, Nguyệt tỷ và Tô Thi đi tới phòng của ngươi ngủ.

Chu Tự:

"..."

Có nghĩa là tống ta ra sô pha chứ gì?

"Quần áo của Thu tỷ nhiều, chuyển tới chuyển đi có phiền quá hay không?"

Chu Tự hỏi lại.

"Không phiền"

Thu Thiển cúi đầu nói nhỏ:

"Để trong tủ quần áo của ngươi thì sau này cũng không cần phải chuyển đi lại, dù sao sau này cũng phải chuyển qua chỗ ngươi"

Chu Tự nhìn gương mặt có chút ngượng ngùng của Thu tỷ thì cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

Khiến hắn nghĩ tới lần đầu tiên Thu tỷ tặng hoa cho mình, mặt đỏ ửng lên cả.

Đột nhiên Chu Tự cảm thấy mình ngủ ghế sô pha mấy ngày cũng chẳng có gì.

Nhưng mà...

Dù là Thu tỷ có chuyển tới phòng của mình thì mình cũng đâu về phòng ngủ thường xuyên đâu chứ, tất cả thời gian đều đang tu luyện.

Tu luyện hỏng việc.

Có thể so sánh với việc còn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn rồi.

Làm chậm trễ việc học.

Hừ...làm chậm trễ việc chăm vợ mới đúng.

1128 chữ