Chu Tự ngồi trên ghế sô pha, nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới phát hiện bày trí của nơi này không những đẹp mà không gian phòng có to khác thường.
Thế này thì cỡ bao nhiêu mét vuông nhỉ?
Liệu có hơn 180 mét vuông không ta?
Phòng vệ sinh của phòng ngủ chính liệu có đẹp không, có bồn tắm lớn không? Thật muốn vào thăm quan một chút.
Thăm quan nhà của người khác là một việc rất thú vị.
Thú vị nhất là khi căn nhà có thể đổi mới sự hiểu biết của mình.
Lần trước Thu tỷ đến nhà của hắn cũng thăm quan chung quanh một chút, nhưng không có cảm giác rung động kia.
Biệt thự không đủ lớn.
Nhưng căn nhà này thì đủ.
Bày trí cũng đẹp.
Về chuyện Thần Vận Mệnh đã nói, hắn không để ý lắm.
Đã nghe nữ thần Đại Địa nói chi tiết rồi, còn nghe nữa làm gì.
Chờ Thần Vận Mệnh nói xong, Thu Thiển chui ra phía sau hắn, cúi đầu, vành tai đỏ bừng, nàng vặn ngón tay mình, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói nho nhỏ:
"Ba Đậu, Hạc Đỉnh Hồng, cỏ Đoạn Trường, Tam Thi Não Thần Đan.."
Chu Tự hiểu, đây là hộp cơm "ấm áp tình thương" mà Thu tỷ chuẩn bị cho Nguyệt tỷ ăn.
Đang sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.
Mà Chu Ngưng Nguyệt không hề phát hiện, nàng ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng biết đến loại chuyện này.
Thì ra Thần Minh Chi Nữ thế này thế kia xong sẽ xảy ra loại chuyện này.
"Chẳng trách cứ có người nhắc Chu Tự dễ gặp phải nguy hiểm, thì ra là vậy"Chu Ngưng Nguyệt gật gù nói.
"Đúng là thế.
Thần Vận Mệnh cũng gật đầu theo:
"Ngay từ đầu ta cho là các ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Nếu có sự trợ giúp của ta, cũng có thể tránh được hiểm nguy, coi như hỗ trợ để hai bên cùng có lợi. Nhưng ta không ngờ..không ngờ các người hoàn toàn không sợ" Đúng vậy, hắn có thể cảm giác được, bọn họ không lo lắng chút nào cả.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy phía sau bọn họ là sự tồn tại thế nào.
Đúng là không sợ.
"Cho nên bây giờ ngươi muốn làm gì?"
Chu Tự hỏi.
Thần Vận Mệnh ôm quyển truyện cổ tích, im lặng. Ban đầu hắn chiếm đủ ưu thế.
Bây giờ hắn phát hiện mình chẳng có bất cứ ưu thế nào.
Do dự hồi lâu, hắn mới lên tiếng nói:
"Ta có thể giúp các người nhìn thấy được rất nhiều chuyện mà các ngươi không thể thấy, có chuyện gì có thể hỏi ta"
"Nữ thần Trí Tuệ sẽ trở về chứ?"
Chu Tự hỏi.
Thần Vận Mệnh lập tức nghẹn lời.
Vấn đề này có hỏi ai cũng vô dụng.
"Dù ta không biết, nhưng ta có thể cảm giác được chuyện người khác không biết được trong vận mệnh Thần Vận Mệnh nhìn Chu Tự:
"Vào cái ngày nữ thần Trí Tuệ biến mất, ta phát hiện vận mệnh của thế giới này nổi gợn sóng, nhưng mà gợn sóng chưa được bao lâu đã lắng lại"
"Gợn sóng như nào?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Nữ thần Trí Tuệ biến mất, mà quyền hành trên người nàng cũng biến mất theo. Bởi vậy dẫn tới gợn sóng, sự rung động này vốn có thể tác động lan rất rộng, sau đó mới có thể lắng lại"
Thần Vận Mệnh nói bằng vẻ mặt chân thành.
"Vào lúc đó, ta vốn định dùng hết sức lực ra tay xoa dịu gợn sóng vận mệnh. Nhưng loại gợn sóng này nhanh chóng đã biến mất. Ta đoán nữ thần Trí Tuệ dùng vật gì đó thay thế cho quyền hành đã biến mất cùng với nàng" "Là thứ gì?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Chuyện này đúng thật là hắn không biết.
Cảm giác mỗi một thần minh đều có nhận biết của riêng mình đối với việc nữ thần Trí Tuệ biến mất.
"Ta từng tìm rồi nhưng không có bất cứ thu hoạch gì"
Thần Vận Mệnh lắc đầu nói.
Được rồi, Chu Tự cũng không thèm để ý nữa, loại chuyện này cứ để đó đến năm sau xem có cơ hội biết được không.
Hoặc là hỏi nữ thần Hắc Dạ biết tuốt.
Nhưng phải trả Toàn Tri Chi Nhãn cho nàng, có điều trả cho nàng thì nguy hiểm quá.
Vẫn nên kéo dài thời gian.
"So với Toàn Tri của Hắc Dạ, vận mệnh của ngươi có ưu thế gì?"
Chu Tự hỏi.
"Nàng chỉ có thể nhìn, còn ta có thể can thiệp vào vận mệnh của người khác. Nhưng chỉ có thể can thiệp vào vận mệnh trong tương lại, sự thật cố định thì ta không làm gì được"
Thần Vận Mệnh nói.
"Nói cách khác, ngươi có thể giúp ta nghịch thiên cải mệnh?"
Chu Tự hoảng sợ nói.
Thế này thì mạnh quá rồi.
"Cải mệnh không cần nghịch thiên...Trừ phi trời muốn ngươi chết thì ta cũng không đổi được. Ví dụ như Chư Thần Hoàng Hôn Thần Vận Mệnh nhắc tới đây thì giọng nói cũng có hơi run rẩy.
Chu Tự rất tò mò hắn đã gặp phải chuyện gì.
"Xem ra ngươi đúng là rất lợi hại. Ngươi có thể giúp ta, vậy muốn lấy được thứ gì từ ta?"
Chu Tự ngẫm nghĩ hút, lại hỏi:
"Muốn ta giúp ngươi khôi phục, hay muốn ta bảo vệ chu toàn cho ngươi?"
Nghe vậy, Thần Vận Mệnh cúi đầu, hắn suy tư một chốc rồi nói:
"Ngươi có thể bảo vệ chu toàn cho ta ư?"
"Thực lực của ta không được, có điều ngươi chỉ cần ở lại Thanh Thành này thì sẽ không có nguy hiểm gì. Nhắc tới thì ngươi có phải người Thanh Thành không? Không phải thì sao có thể ở đây được?"
Chu Tự nghi ngờ nói.
"Ta đúng là người của Thanh Thành, có điều vì sao ở lại đây thì không sao?"
Thần Vận Mệnh có hơi khó hiểu.
Bởi vì có vài vận mệnh hắn không dám dính tới quá sâu, sợ bị người khác phát hiện.
"Nơi này có cha của Nguyệt tỷ che chắn, cho nên người quá mạnh không thể tới gần. Người bình thường đương nhiên không có cách nào bắt được ngươi. Nếu như cha của Nguyệt tỷ mà không chắn được thì ngươi cũng đừng chạy, cứ chờ chết thôi"
Chu Tự nghiêm túc nói.
Thần Vận Mệnh:
"..."
1101 chữ