Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 725: Ba Thời Đại




“Đây, cho ngươi Lúc này Tô Thị cho Nguyệt tỷ một cái bánh mì. Nàng thường xuyên có thêm thứ gì đó. Nguyệt tỷ bỏ qua quẩy, nhận lấy bánh mỳ:

“Chắc không ổn lắm.

Chu Tự tự chia cho mình ba thời đại. Lần lượt là thời địa võ hiệp, thời đại tiên hiệp, thời đại thần thoại. Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển biết ba thời đại này tương ứng với hạ trung thượng tam phẩm. Các nàng cũng biết chỉ cần Chu Tự tiến vào thời đại đó, gần như có thể nghiền áp thời đại này.

“Tại sao không ổn lắm?"

Chu Tự nghi hoặc nói.

“Vì nàng là mẹ ngươi."

Thu Thiển thản nhiên nói.

Chu Tự:

"..."

“Ta chưa thừng thấy dì hung dữ như vậy.

Tô Thị ngồi ở một bên rất khâm phục Chu Tự.

Ngươi đang vui sướng trên nỗi khổ người khác phải không? Chu Tự thầm bóc phốt.

“Hôm nay các ngươi có kế hoạch gì?"

Hắn hỏi.

Vì chốc nữa mọi người phải đi mua sắm, cũng phải đến Biên Giới Thành tu luyện, buổi tối cả nhà phải cùng ăn cơm.

“Chốc nữa ngươi ăn sáng xong thì đi mua sắm rồi buổi trưa ăn ở bên ngoài, ăn xong chúng ta đến Biên Giới Thành tu luyện"

Người trả lời câu hỏi là Tô Thị. Người này ngoại trừ vô dụng, thực ra cũng rõ ràng trật tự, vẫn rất thông minh.

Đột nhiên Chu Tự rất tò mò, sau này tam lão bản sẽ gả cho ai. Nghĩ một lúc hắn cảm thấy hay thôi đi, theo như nhị lão bản nói, cô gái xinh đẹp như tam lão bản vẫn nên độc thân cả đời thì hơn.

Chu Tự gật đầu, nhìn về phía Nguyệt tỷ, cô bé dễ thương như Nguyệt tỷ cũng nên độc thân cả đời thì tốt hơn.

Quả nhiên, chỉ có hắn và Thu tỷ mới xứng kết hôn sinh con, hạnh phúc viên mãn.

Thich!

Thu Thiển dùng ngón trỏ búng lên trán Chu Tự nói:

“Đang nghĩ gì thế hả? Còn cười nữa kìa"

Chu Tự:

“Ăn xong chưa? Phải xuất phát rồi"

Chu Nhiên đi tới hỏi.

“Cha, ta ăn xong rồi.

Chu Ngưng Nguyệt lập tức trả lời.

“Được, vậy xuất phát thôi. Chu Nhiên quyết định.

Không phải chứ, cha, ta còn chưa ăn xong, Chu Tự vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành rồi chạy theo.

Chu Tự thấy Thu tỷ đang đợi hắn, vẫn cảm thấy Thu tỷ là tốt nhất.

Hôm nay Thu tỷ mặc áo khoác màu trắng xanh, kéo khóa đến tận ngực, bên trong là áo lông màu trắng, bên trong nữa thì Chu Tự không nhìn thấy.

Khi đi dạo phố, Liễu Bắc Uyển và Tô Thi vô cùng phấn khởi, hai người mua hết thứ này đến thứ kia. Tóm lại các nàng mua hết những đồ thích ăn. Thu Thiển đi theo bên cạnh Nguyệt tỷ cho nên mua không nhiều lắm, chỉ cần Thu tỷ nói một câu hơi chua là Nguyệt tỷ sẽ bỏ qua. Liễu Nam Tư thì đang mặc cả. Điều này khiến Thu Thiển và Chu Ngưng Nguyệt cảm thấy Chu Tự thật giống mẹ.

Chu Tự đi theo phía sau cha và Nhị thúc, nghe họ trò chuyện.

“Con gái ngươi thích thì ngươi tự nấu đi"

Chu Nhiên lạnh lùng nói.

“Nếu ta biết làm thì còn cần ngươi để chi?"

Tô Trần không chút khách khí nói.

“Không biết thì không thể học hả?"

“Ta không mở quán cơm “Không học được thì không học được, còn tìm lý do cho mình?"

“Ta khác đầu bếp, ta uống trà"

“Một túi trà ba đồng mà ngươi cũng không mua nổi, còn giả bộ tao nhã gì, chẳng trách không có con trai.

“Ha ha, con gái ta không đẹp, không dễ cưng chắc?"

“Có nổi tiếng bằng con trai ta không?"

“Ngươi có cháu không? Ta có đấy"

Chu Tự đi theo phía sau, cảm thấy cho họ uống chút rượu thì tốt hơn.

Nói ra thì mình đến làm gì nhỉ? Rất nhanh, hắn đã biết tác dụng của mình. Năm người phụ nữ phía trước thì mua đồ, hai người đàn ông thì ngứa mắt với nhau, hắn xách đồ. Túi lớn túi nhỏ, tưởng mình là siêu nhân thật hả? Sau đó hắn ném tất cả đồ vào trong túi trữ vật. Không dùng đến cũng thật uổng. Nhưng đường phố đông đúc, người qua người lại, lại có nhiều người đi mua sắm, không chú ý cũng dễ bị lạc mất.

Trên đường Chu Nhiên cũng mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Đợi khi đi đến nơi bán pháo hoa, Tô Trần dừng lại nói:

“Mua một ít đi, con gái ta chắc chắn sẽ thích, con gái ngươi chắc chắn cũng thích.

Hắn hỏi Chu Nhiên.

Chu Tự biết tại sao Nhị thúc hỏi cha, vì Nhị thúc không có tiền. Pháo hoa lại đắt, hắn không đủ tiền. Thanh Thành có không ít chỗ có thể bắn pháo hoa.

Suy nghĩ một lúc, Chu Tự nhớ mình còn không ít pháo hoa, đến lúc đó cũng có thể bắn.

“Nhị thúc, thực ra chỗ ta cũng có pháo hoa, hay là tặng ngươi hai quả?"

Nói xong Chu Tự lấy ra hai quả đưa cho Tô Trần. Tô Trần nhận lấy pháo hoa có chút bất ngờ rồi cho đưa cho Chu Nhiên một quả. Hai người quan sát cẩn thận một lát.

Chu Nhiên gật đầu nói:

“Kiểu dáng rất đẹp. Tô Trần nói theo:

“Chỉ thiếu một điều"

“Hay là ngươi tìm hắn, chúng ta qua đó mua thêm chút?"

Chu Nhiên nhìn về phía Tô Trần.

“Có lý"

Tô Trần gật đầu, nói tiếp:

“Thứ này kiểu dáng rất đẹp, có lẽ cũng không đắt, phải hỏi xem còn có kiểu dáng khác không"

Chu Tự gật đầu, thực sự không đắt, nhưng lại không nhìn thấy kiểu dáng khác.

Không đợi hắn lên tiếng, Nhị thúc và cha đã biến mất.

Chu Tự:

"..."

Cha và Nhị thúc biến mất, chốc nữa mẹ hỏi mình thì phải trả lời thế nào đây? Sắp sang năm mới, không đến nỗi cãi nhau chứ? Cha mẹ không thường xuyên cãi nhau, nhưng nếu cãi nhau sẽ khiến người ta khó chịu. Hắn ngồi cũng không được mà đứng cũng không phải, khuyên nhủ thì mình lại bị mắng lây. Đúng là một loại hành hạ.

1061 chữ