“Không thể kéo dài thêm, nhưng không có bóng tối hỗ trợ, chúng ta cũng không đánh vào được. Cách duy nhất bây giờ là bắt người lại về, cũng có thể làm rõ tình hình của Biên Giới Thành Ba người Vu Bằng Hải có quyết định. Cũng không phải họ không nhìn thấy Đại Địa Thần Khuyển, cho nên họ không định tiếp tục tấn công, nhưng bắt người trước mắt chắc hẳn không khó. Tuy đối phương có chút đặc biệt, nhưng thực lực không đáng sợ. “Ra tay"
Ra lệnh một tiếng, ba người đi về phía Chu Tự.
Chu Tự cũng không sợ sự tấn công của ba người. Tuy rằng mình không thể lấy một chọi ba, nhưng nếu né tránh, bọn chúng cũng không thể làm gì được hắn. Phía địch càng lúc càng mạnh, hắn phải mau chóng tìm được cuốn sách thứ hai, tiến vào thời đại của họ.
Lúc này, Mộng Chi tiến đến trước mặt Chu Tự với tốc độ cực nhanh, giơ tay tóm lấy.
Chu Tự cũng không hề khách sáo, vung nắm đấm. Một quyền phá núi.
Ầm!
Hai người đều lùi lại một khoảng cách.
Sức mạnh cường mạnh này khiến Mộng Chi có chút kinh hãi. Quyền này không chỉ mạnh, còn còn làm tổn hại đến quyền hạn.
Đây là...quyền gì?
“Đừng do dự, hình như đối phương rất mạnh, liên thủ Diên Hỏa lập tức nói.
Nhưng đối mặt với sự tấn công của ba người, Chu Tự thờ ơ nói:
“Các ngươi đã chậm một bước.
Trong khi họ nghi ngờ, ánh mặt trời đỏ chiếu lên người Chu Tự. Lập tức sức mạnh vô cùng hào hùng mênh mông rơi lên người Chu Tự. Sức mạnh đó chui vào trong cơ thể Chu Tự, dường như chiếm cứ tất cả. Nhưng sau khi tiến vào, chúng bị công lực ngàn năm ấn trên mặt sàn cọ sát, sau đó ném vào chỗ Ma Chủng.
Ma Chủng:
"???"
Lúc này sức mạnh mặt trăng đỏ bao phủ Ma Chủng, trang bị võ trang cho nó. Hào quang đỏ sẫm lại xuất hiện trên người Chu Tự. Khác với trước đó, phía sau hắn có thểm một vầng mặt trăng đỏ hư ảo. Lập tức khí tức trên người Chu Tự điên cuồng dâng lên.
Ma Chủng được bao phủ bởi sức mạnh vô cùng cuồng bạo của mặt trăng đỏ, nhất thời không thể chịu nổi, lâu dần sẽ xuất hiện vết nứt. Chu Tự cảm nhận được tất cả cũng không để ý, đón năm mới là lúc cho Ma Chủng nghỉ phép. Tránh bị nói mình áp bức công nhân.
Chỉ lúc sau, Chu Tự cảm nhận được mình đã thoát khỏi thời đại tiên hiệp ban đầu, tiến vào thời đại thần thoại.
Lúc này nắm đấm của hắn cũng có thể cảm nhận được sức mạnh mang tính bùng nổ. Hắn đứng trên không trung, xung quanh cũng méo mó. Nhìn lên không trung, mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Tô Thi, nàng tuyệt đối không ngờ, nhân cách thứ ba còn hắc hóa. Hào quang đỏ sẫm chiếu rọi xung quanh, có vẻ hoang dã trong vĩ đại, dường như tất cả đều bị trấnáp.
“Ta sẵn sàng rồi, các người thì sao?"
Chu Tự hỏi ba người phía trước.
Nhìn thanh niên dường như đội trời đạp đất trước mặt, ba người Vu Bằng Hải đều ngạc nhiên, họ có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ đang nghiền áp tất cả.
Đó là sức mạnh của quyền hạn.
Đây là thần gì?
Đừng nói họ, kể cả Chu Tự tự cũng không biết.
Trong cảm nhận của hắn, hắn dường như nhìn thấy tri thức và trí tuệ giữa trời đất, số phận của vạn vật sinh linh và may mắn mờ mịt hư vô. Những quyền hạn này lan đến mỗi một ngóc ngách thế giới, lại liên kết trong mặt trăng đỏ, dường như hội tụ cùng nhau thì có thể vượt qua Thần Minh.
Mặt trăng đỏ khác với quyền hạn, chiếu rọi đại địa, không nơi nào là không có và không lúc nào là không tồn tại. Không rõ ràng và hỗn loạn, còn có thể bao hàm vạn vật.
Chu Tự tin lời Nữ Thần Đại Địa nói, trên mặt trăng đỏ có con đường tăng cấp của Thần Minh. Có lẽ có đáp án ở cuối con đường của Thần Minh.
Còn trong ngoại thành thần vực, mặt trăng đỏ chiếm cứ màn hình phát trực tiếp, tất cả mọi người đều có cảm giác mặt trăng đỏ có thể mang đến câu trả lời cho vô số câu hỏi.
Ba người Vu Bằng Hải cũng vậy, nhưng họ lo lắng cho hoàn cảnh của mình hơn. Không chần chờ, ba người quay nhanh chóng rời đi. Đây là sức mạnh mà họ không thể đối phó, ít nhất đã biết đến thứ kỳ lạ như mặt trăng đỏ, thì cũng đủ rồi.
Họ muốn rời đi, nhưng Chu Tự sẽ đồng ý sao? Nếu đối phương đã đến tấn công thành, thì hắn sẽ cho họ sự tôn trọng đầy đủ.
“Ta là nhân vật phản diện, làm sao lại để các ngươi bỏ đi chứ?"
Chu Tự bước ra một bước, ánh mặt trăng đỏ đi theo như bóng.
Ngay lập tức, hắn đến trước mặt Vu Bằng Hải, chuẩn bị vung nắm đấm.
Đánh ra một quyền.
Ầm!
Ngay cả cơ hội xin tha mà đối phương cũng không có, trực tiếp bị đánh cho hồn bay phách lạc.
Đồng thời Ma Chủng răng rắc một tiếng, bắt đầu nứt ra.
“Thực ra các ngươi không cần thiết phải chạy.
Chu Tự nhìn hai người còn lại bước về phía trước, đến trước Diên Hỏa nói:
“Các ngươi nên dũng cảm đối mặt với ta, như vậy..chết càng có tôn nghiêm hơn.
Xương cốt gân tay đứt lìa.
Răng rắc, phập!
Diên Hỏa bị đập xuống đất.
Cuối cùng chỉ còn Mộng Chi.
Khi Chu Tự xuất hiện trước mặt nàng, nàng nói với vẻ mặt hoảng sợ:
“Trạng thái của ngươi không ổn định, ta thấy căn cơ của ngươi đang tổn thương, việc gì phải vậy chứ? Ta bảo đảm sau này sẽ không đến nữa. Hơn nữa ngươi giết ta, người phía sau ta nhất định sẽ nhằm vào ngươi. Không có lợi gì cho ngươi, thả ta đi"
1085 chữ