Con gái nàng yếu như vậy có phải là vì còn tính người hay không?
Vì sao Chu Tự lại mạnh như thế chứ? Họ không tìm được câu trả lời.
Vậy vì sao Tô Thi lại yếu như thế? Họ cũng không tìm được đáp án.
Nói mới thấy, hai người họ cũng giống nhau đấy chứ.
"Đứng trong thiên địa, không sợ vạn cổ địch nơi đây, dùng sức một mình ta nghiền nát thiên địa, quét ngang đại đạo thần minh lộ"
Chu Ngưng Nguyệt cầm máy tính vừa đọc vừa ghi lại.
Thậm chí nàng còn bỏ mặc trận pháp.
Nhất định phải ghi lại câu nói này, đến lúc đó đưa cho cha xem.
Thu Thiển nhìn vậy cũng không nói gì.
Chỉ cần Chu Tự nói một số câu có hơi chuunibyou là Nguyệt tỷ sẽ ghi lại.
Không biết sau này Chu Tự biết được việc này sẽ cảm thấy như thế nào.
"À mà..." Bạch Bối có lòng tốt nhắc nhở:
"Ta cảm thấy tình hình lúc này khá nguy hiểm, hình như căn cơ của Thánh Tử bị tổn thương rất nghiêm trọng"
Đúng, ba người họ đều đã nhìn thấy, Thánh Tử cố gắng nhận lấy lực lượng của mặt trăng đỏ, bộc phát càng mạnh mẽ hơn. Căn cơ bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
"À."
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu rồi thuận miệng nói:
"Không sao đâu, hắn thường xuyên bị tổn thương căn cơ, nghỉ ngơi vài ngày là được ấy mà."
Thu Thiển cũng giải thích cho họ:
"Đúng là không có chuyện gì, Ma Chủng bị nứt là chuyện rất bình thường"
Ba con chó:
"...?"
Trong lúc nhất thời chúng có chút thắc mắc, là do lâu lắm rồi chúng không tiếp xúc với thế giới loài người rồi ư?
Bây giờ căn cơ bị tổn thương nghiêm trọng như thế cũng không còn là vấn đề lớn rồi à?
Thời đại phát triển nhanh như thế sao? Trước đây căn cơ của chúng bị tổn thương một chút thôi cũng rất khó có thể tiếp nhận được rồi.
Phải dùng vô số cách để đền bù phần bị hao tổn đó.
Bây giờ căn cơ của Thánh Tử còn thường xuyên bị hao tổn.
Khó mà tin được, một nhà Ma Đạo thật là quái dị.
Ngẫm lại cũng đúng, trừ Thánh Tử ra thì còn ai đủ quyết đoán đến nỗi cây Bất Tử nói bỏ là bỏ chứ?
Căn cơ bị hao tổn được tính là bình thường thì cũng đúng thôi.
"Vậy mà không bị ảnh hưởng thật à?"
Thất Thiên đáp xuống đầu Xích Mông với vẻ mặt kinh ngạc rồi thốt lên.
"Cái gì không bị ảnh hưởng cơ?"
Xích Mông tò mò mà hỏi. "Có lẽ các ngươi không cảm nhận được lực lượng của mặt trăng đỏ một cách rõ ràng, đó không phải là thứ mà con người có thể khống chế được.
Thất Thiên nhìn chằm chằm bóng người Chu Tự mà thốt lên với vẻ khó hiểu: "Nhưng khi ở trên người hắn thì lại ngoan ngoãn như một con mèo, chỉ bị hao tổn căn cơ có thể nói là kỳ tích rồi. Người bình thường sẽ trực tiếp bị lực lượng của mặt trăng đỏ nghiền nát, cuối cùng tinh thần có thể khôi phục bình thường là tốt lắm rồi"
"Như vậy có nghĩa là thần kinh của Chu Tự vốn không được bình thường?"
Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng táo rồi hỏi.
Thất Thiên:
"..."
Đây cũng không phải là ta nói, do chính các ngươi nói đấy nhé.
Thật ra Chu Ngưng Nguyệt cũng không thèm để ý, Tô Thị thường xuyên nói với nàng rằng Chu Tự có rất nhiều nhân cách.
Vừa đánh nhau thì thần kinh đã không tốt lắm.
Thu Thiển thì không có cảm giác này, cảm giác duy nhất của nàng chính là mỗi lần Chu Tự uống say với nàng sẽ nói một số câu khó hiểu.
Sau đó cũng to gan hơn, làm một số chuyện xấu hổ, cũng không biết đóng cửa trước khi làm.
Thật là khiến người ta sốt ruột.
Đương nhiên Chu Tự không biết có người đang nói về hắn, lúc này lực lượng của mặt trăng đỏ đã tiêu tan.
Ma Chủng nứt toang như xơ quýt, cũng không biết cần bao nhiêu ngày mới có thể khôi phục được.
Bây giờ Chu Tự phát hiện thật ra mình ở thành Biên Giới có thể rất mạnh.
Dù một khi mạnh lên thì Ma Chủng lại muốn nghỉ ngơi, nhưng dù gì cũng là một át chủ bài.
Đợi tới lúc hắn tiến vào thời đại thần thoại thì cũng không cần dùng tới cái này nữa.
Sau khi hắn rơi xuống mặt đấy, thấy được một ít vết máu thì lại lấy xẻng sắt ra, bắt đầu đào hố.
Sau đó hắn ném những gì ba vị kia để lại vào đó, chôn hết xong xuôi. Chu Tự cảm thấy mình cũng xứng đáng với ba vị đó rồi, ít nhất có người nhặt xác giúp họ.
Điều đáng tiếc là có hơi ít đồ, nếu có thêm một miếng thịt thì tốt rồi...Họ ăn tết cũng được một bữa ngon.
Ầm, một miếng thịt to bị ném vào trong hố.
Chu Tự ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện tam lão bản mặc áo giáp chạy tới ném miếng thịt vào.
Tô Thi nhìn thấy Chu Tự nhìn mình thì lại sợ hãi mà chạy đi.
"Tam lão bản có chuyện gì thế? Hay cũng cảm thấy ít đồ giống ta nên tới bù thêm vào? Tam lão bản đúng là một người tốt"
Chu Tự than thở trong lòng, sau đó lấp hố lại.
Như thế cũng xem như kết thúc.
Nhập thổ vi an.
Sau đó hắn đi về hướng thành Biên Giới.
Lúc này Dạ Xoa cũng đã bị tiêu diệt gần hết, cả đám đều có chút mỏi mệt.
Dù sao không phải ai cũng có thể là động cơ vĩnh cửu giống Chu Tự, mãi không cảm thấy mệt mỏi.
Còn lại một số Dạ Xoa, Chu Tự cũng không định nhúng tay vào.
Nhưng Chu Ngưng Nguyệt lại ra tay, nàng trực tiếp dùng trận pháp nghiền nát số Dạ Xoa còn lại.
Tục khí!
Tam lão bản bĩu môi, lại mất kinh nghiệm rồi.
"Còn tu luyện nữa không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Mọi người nghe vậy thì mới tỉnh ngộ lại, họ phải đi tu luyện.
1171 chữ