Trình tỷ cất điện thoại đi rồi than thở:
"Ngươi không bận chuyện gì à?"
Vân Tiêu Tiên Tử vẫn luôn đi theo nàng, từ sáng tới tối.
"Ta đã làm xong mọi chuyện rồi, thời gian còn lại chuyên dành để chơi với Trình trưởng lão"
Vân Tiêu Tiên Tử nói.
Trình tỷ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng cười nói:
"Ta cũng không phải là chỉ còn sống được mấy năm nữa, ngươi không cần phải trông chừng ta như thế."
"Phỉ phui, Trình trưởng lão đừng nói lung tung, ngươi nuôi dưỡng ta thành người, bây giờ ta chăm sóc ngươi là chuyện đương nhiên mà? Người đời đều nói người già sợ cô đơn, ta đi theo bên cạnh thì ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn nữa"
Vân Tiêu Tiên Tử nói với gương mặt vui vẻ.
Như một tiểu nha đầu.
"Ta đã già tới mức đó rồi cơ à?"
Trình tỷ cười rồi nói.
Hai người ngồi cạnh nhau nhìn trăng sách, khiến Vân Tiêu Tiên Tử nhớ lại khoảng thời gian mình vẫn còn là thiên nữ.
Cũng dựa vào người bên cạnh như vậy.
"Không phải nói là tết đến một nhà đoàn tụ sao, sau này Trình trưởng lão phải về thường xuyên hơn đấy"
Vân Tiểu Tiên Tử nói.
"Có đôi khi phải tăng ca Trình tỷ cười nói.
Vân Tiểu Tiên Tử:
"..."
Chu Tự thở dài một hơi nhẹ nhõm, khó khăn lắm mới bắn hết.
Mấy người lão cha mua quá nhiều, hắn đốt cái này rồi lại ném cái kia.
Cuối cùng cũng chơi xong một thùng.
Chu Tự nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, sau mười hai giờ vẫn phải bắn thêm một lần nữa.
Đến lúc đó chắc chắn có nhiều người đốt pháo nổ, hắn cũng phải chơi.
"Đi thôi, mau về thôi"
Chu Tự gọi ba người khác.
Nói mới nhớ, con cháu trong nhà chỉ có mình hắn là nam.
Chẳng trách cứ phải chịu khổ, là do số lượng nam nữ không cân bằng.
Nếu hắn có một đệ đệ hoặc ca ca thì chắc chắn đã không phải là bên chịu tội rồi.
"Hình như mấy người mẫu thân đã trở về chuẩn bị rồi"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Là đồ nướng, đi thôi, chúng ta về nhà ăn đồ nướng"
Tô Thi hưng phấn mà chạy về.
Chu Tự suy nghĩ một chút, bọn hắn phải đứng nướng ở đâu mới được.
Ban công à?
Hay là sân thượng?
Sân thượng thì không được, đây cũng không phải là nhà ở thị trấn Thanh Bắc.
Ban công thì sao?
Ban công lại càng không được, sẽ ảnh hưởng tới người ở tầng trên.
"Đi thôi"
Thu Thiển kéo tay Chu Tự đi theo Chu Ngưng Nguyệt và Tô Thị.
Các nàng đang chạy về.
Nghe tam lão bản nói là muốn thi xem ai về nhà trước.
Các nàng là con nít à? Chu Tự âm thầm than thở trong lòng.
Lúc về tới nhà, Chu Tự phát hiện phòng khách đã được dọn dẹp xong rồi, thảm cũng được cất đi.
Trên mặt bàn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong lò cũng có than hồng, mọi người đang nướng đồ ăn.
"Là đồ nướng thật này Chu Tự hỗ lên kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên ban ông thì thấy quần áo đã được cất hết.
Còn có một quả cầu trôi lơ lửng trong không trung, phụ trách hút khói nướng.
Một lát sau Chu Tự mới khôi phục lại tinh thần, đây là một đám tu chân giả, chỉ có hắn là người bình thường.
"Mẫu thân, để ta nướng cho"
Tô Thi hào hứng chạy tới.
Đây là lúc thể hiện giá trị của nàng.
Chu Ngưng Nguyệt vừa về nhà cũng ngồi vào bên cạnh cha mẹ nàng, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn.
"Bọn hắn đói thật à?"
Chu Tự hỏi Thu tỷ bên cạnh.Bảy tám giờ mới ăn cơm tối, bây giờ mới mười một giờ.
"Đương nhiên là không đói, là do ba ngươi và nhị thúc ngươi muốn uống rượu"
Thu Thiển cười rồi nhắc nhở.
"Ồ"
Chu Tự đáp lại một tiếng rồi dẫn Thu Thiển ngồi vào bàn. Hắn giúp mọi người chuẩn bị đồ nướng. "Các ngươi muốn kết hôn khi nào?"
Chu Tự vừa ngồi xuống thì đã nghe mẹ mình hỏi một câu khiến cho người khác thẹn thùng.
"Kết hôn phải tìm một ngày tốt, ngày mai đi, mùng một Liễu Bắc Uyển nói với vẻ hưng phấn.
Dường như nàng rất thích nhìn mấy người Chu Tự thành hôn.
"Mẹ, Nguyệt tỷ vẫn chưa kết hôn mà"
Chu Tự từ chối trong vô thức.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hối hận, mình đang nói cái gì vậy chứ. Nói cứ như là mình không muốn cưới Thu tỷ vậy, Chu Tự vội vàng bổ sung thêm:
"Nguyệt tỷ còn nhỏ, xem như ta chưa nói gì"
"Ta còn tưởng ngươi không muốn kết hôn với Thu Thiển nữa chứ"
Liễu Nam Tư thở phào một hơi rồi nói.
"Mẹ đừng nói bậy chứ Chu Tự nhắc nhở.
Sau đó hắn lén lút nhìn về phía Thu tỷ, lúc này Thu Thiển chỉ cúi đầu chuẩn bị đồ ăn, nhưng đôi tai lại đỏ ửng lên.
Chu Tự biết Thu Thiển không để những lời hắn nói sai trong lòng thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nói thế có nghĩa là ngươi muốn kết hôn với Thu Thiển đúng không?"
Liễu Nam Tư đặt nguyên liệu nấu ăn xuống rồi nói với vẻ hưng phấn.
Chu Tự quay đầu lại mà lẩm bẩm:
"Không phải hôn sự là do các ngươi đặt ra sao?"
Sao bây giờ các ngươi lại muốn hỏi ý kiến của ta? Trực tiếp quyết định đi chứ, ngày mai là mùng một kết hôn cũng được mà. Chu Tự hò hét trong lòng.
Mấy người lớn này bị sao vậy chứ? Lề mà lề mề.
Đáng tiếc, mình lại không nói ra được.
Đúng là đau đầu.
"Nhắc mới nhớ, khi nào hai người định tổ chức hôn lễ cho bọn hắn?"
Tô Trần ăn cà tím nướng, hắn hỏi.
"Hai người bọn hắn không có ý kiến gì là có thể thương lượng với sư phụ của Thu Thiển được rồi"
Liễu Nam Tư suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nhưng thật ra ta không muốn làm quá vội, cảm giác đợi thêm một khoảng thời gian nữa cũng tốt" Chu Tự:
"..."
Lúc này các ngươi lại không vội nữa rồi à?
1032 chữ