Sau khi nói ra mục đích đến, nữ thần Đại Địa có chút kinh ngạc:
"Chúc tết? Các ngươi đến nhớ thương trái cây của ta thì có? Mỗi người một quả, không thể nhiều hơn Nữ thần hái từ trên cây đại thụ xuống ba trái cây, sau đó đưa cho ba người Chu Tự.
Thu hoạch bất ngờ khiến cho Thu Thiển cùng Chu Ngưng Nguyệt mừng rỡ.
Thu Thiển lập tức cướp đi hai quả, Chu Ngưng Nguyệt chỉ có mỗi quả của mình.
"Lần trước ngươi ăn hai quả, lần này hẳn phải là ta ăn hai quả.
Chu Ngưng Nguyệt lý sự.
Thu Thiển quay ngoắt đầu đi không cho.
Chu Tự cứ thế đứng nguyên tại chỗ, nghĩ thầm tốt xấu gì các ngươi cũng phải cho ta thử chút hương vị chứ.
Nhưng Thu tỷ ăn cái này đẹp da, ngẫm lại vẫn là mình được hời.
Vậy cũng được.
"Chẳng phải các ngươi đã gặp thần Vận Mệnh sao? Thế nào?"
Nữ thần Đại Địa thuận miệng hỏi.
"Dường như hắn đang nỗ lực thoát khỏi vận mệnh, vì không tìm thấy đường ra nên mới tìm ta. Hiện tại hắn được ta bảo vệ, cũng phải làm việc cho ta Chu Tự nói qua loa.
"Quy thuận rồi?"
Nữ thần Đại Địa gật gù:
"Cũng bình thường, hắn mà nhìn thấy ngươi nhất định bị dọa chết khiếp"
"Nếu không còn việc gì vậy chúng ta đi trước đây Chu Tự lên tiếng chào, nghĩ thầm quà đã nhận rồi không nên quấy rầy nữ thần Đại Địa nghỉ ngơi nữa.
Nữ thần Đại Địa:
Không nói đại cục chút sao?
Quá vô tâm.
Cuối cùng nàng gật đầu, dõi mắt nhìn ba người rời đi.
Sau đó nàng lần nữa nằm xuống, chỉ là tâm thần có chút không yên.
"Thiết luật suy yếu, xem ra là xảy ra chuyện lớn rồi, thế giới này còn an toàn sao?"
Nàng cảm thấy không an toàn.
Loại cảm giác này bắt nguồn từ một quân thí tốt khác.
Chỉ có thể chờ đợi cánh cửa thứ bảy được mở ra, hoặc là để bọn Chu Tự tiến vào Thần Vực xem tình hình. Sau đó nữ thần Đại Địa nhắm mắt thiếp đi, chuyện như này chỉ có thể dùng một quân thí tốt khác.
Dù sao đó là đường lui mà nữ thần Trí Tuệ để lại cho nàng.
Về đến nhà, Chu Tự nhìn nồi lẩu trên bàn ăn, hỏi:
"Sao đêm nay lại ăn lẩu?"
"Không hợp khẩu vị sao?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Lẩu sao ngon bằng đồ ăn cha con nấu sao?"
Chu Tự hỏi.
Trù nghệ lão cha quá tuyệt, bản thân cả năm chưa được ăn, có mấy ngày tết cũng không được ăn một chút? Lẩu ăn lúc nào ăn chẳng được?
"Thịt là do cha ngươi điều chế, đồ ăn kèm cũng thế, tương chấm cũng vậy. Không thử một chút sao?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"A, vậy con thử một chút"
Chu Tự lập tức vào bàn.
Nhưng Nguyệt tỷ còn nhanh hơn một bước, trên bàn có sủi cảo, nàng tiên phong ăn trước.
"Sủi cảo là để lót dạ, đừng ăn nhiều"
Liễu Nam Tư lấy cái đĩa trước mặt Chu Ngưng Nguyệt, đặt trước mặt Chu Tự.
"Mẹ...."
Chu Ngưng Nguyệt ôm Liễu Nam Tư nũng nịu.
Sau đó Chu Tự vừa mới ngồi xuống nhấc được đôi đũa lên, sủi cảo lại bị bưng đi.
Hắn ngạc nhiên nhìn mẹ ruột ở đối diện.
"Mẹ, người nói xem có phải Nguyệt tỷ là nhặt được hay không? Sao người tốt với nàng như vậy?"
Thu Thiển khó tin nhìn Chu Tự, câu hỏi này có phải hơi ngược hay không?
"Tại sao không phải ngươi mới là người được nhặt về?"
Tô Thi hỏi Chu Tự.
"Cha ta biết làm cơm, mẹ ta cũng biết, ta cũng đã biết, duy chỉ có Nguyệt tỷ không biết.
Chu Tự nhìn chằm chằm Tô Thị tiếp tục nói:
"Nhị thúc không biết làm cơm, Nhị thẩm cũng không biết nấu cơm, nhưng Tam lão bản ngươi lại biết một chút, ngươi tám chín phần cũng là nhặt được"
"Ngươi mới là đi nhặt"
Tô Thị trống má cả giận nói.
"Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của các ngươi"
Liễu Nam Tư bật cười.
"Đúng rồi, Nhị thúc đâu?"
Chu Tự quái lạ.
Lão cha hình như cũng không ở đây.
"Rượu trong nhà uống hết rồi, họ đi đào thêm. Lần này nói là Nhị thúc ngươi chôn cho cháu ngoại hắn, ngẫm lại con gái không cần, cháu ngoại thì càng không cần"
Liễu Nam Tư giải thích.
Nghe vậy Chu Tự bỗng cảm giác không ổn.
Đêm nay hắn có nói cái gì cũng sẽ không uống rượu.
Sáng sớm hôm sau, Chu Tự mở mắt ra nhìn lên trần nhà, hai mắt vô thần.
"Đau quá.
Hắn bưng đầu cảm giác đầu váng mắt hoa.
"Tại sao ta lại nằm ở chỗ này?"
Mùi thơm quen thuộc, gối đầu quen thuộc.
Chẳng lẽ...Quả nhiên vẫn nằm gối lên đùi Thu tỷ.
"Chào buổi sáng Chu Tự nhìn thấy Thu tỷ cúi đầu nhìn minh, mặt tràn ngập ý cười:
"Hiện tại là 06:19, thời tiết khá lạnh, ra ngoài phải mặc nhiều quần áo một chút. Không may tối hôm qua ngươi lại uống say, may mắn chính là tối hôm qua rượu quá mạnh, ngươi gục thẳng luôn.
Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Chu Tự rốt cục cũng buông xuống.
Về sau tuyệt đối không uống rượu.
Lo sợ thấp tha thấp thỏm.
"Thu tỷ không nghỉ ngơi sao?"
Chu Tự hỏi.
Mỗi lần tỉnh lại, mình đều gối lên đùi Thu tỷ.
"Hơn năm giờ ta tỉnh lại, sau đó ngồi ở chỗ này, là chính ngươi đi tìm gối đầu lại tìm đến chỗ ta Thu Thiển cười giải đáp.
Chu Tự:
Họ ăn xong bữa sáng bèn vẫy tay từ biệt bốn vị đại nhân.
Đi thẳng đến vùng ngoại ô.
7:20.
Đám Chu Tự tập hợp với nhóm Hàn Tô.
Một nhóm tám người.
"Hôm nay lạnh quá Tô Thị mang bao tay, quấn khăn quàng cổ, rùng mình một cái.
Chu Tự:
"..."
Lạnh đến vậy sao?
Thu Thiển cũng mặc thật dày, quấn khăn quàng cổ.
Nguyệt tỷ vẫn ăn mặc như cũ, đầu búi hai búi tóc bánh bao, mặc áo khoác quần đùi. Chẳng thấy lạnh chút nào.
1118 chữ