Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 777: Dễ Vậy




“Ở đây, còn đây nữa, theo lý thì mở từ đây, thì có thể xuất hiện thông đạo không gian, ồ, hình như không đúng” Đột nhiên bên cạnh Chu Tự vang lên tiếng nói. Thì ra là Nguyệt tỷ không biết đã đứng ở bên cạnh hắn cùng đọc sách từ lúc nào.

Trước kia Chu Tự cảm thấy thành tích học tập của mình rất tốt, không đứng thứ thì là đứng thứ hai của lớp, có kém nữa thì cũng là đứng thứ ba. Là con nhà người ta không mắt người khác. Khi đó hắn rất tự tin. Nhưng sau khi gặp Nguyệt tỷ, hắn phát hiện mình hơi bình thường. Một nữ thanh niên tốt chưa đến ba mươi tuổi như Nguyệt tỷ lại hiểu hết mọi thứ.

Khi Chu Tự còn đang kinh ngạc, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục mở về phía sau.

Sau đó tính toán một chút, liền chỉ vào ba vị trí từ cao xuống bên cạnh Chu Tự: “Liên kết ba vị trí này với nhau, chắc hẳn có thể mở ra thông đạo không gian.

“Liên kết ba vị trí này với nhau hả?"

Chu Tự cũng chỉ vào vị trí cao hơn đỉnh đầu ở bên cạnh, và vị trí trước người, thêm vị trí đầu gối nói:

“Liên kết với nhau thì có thể mở cửa không gian hả? Chỉ vậy thôi hả?"

“Trên sách nói như vậy"

Chu Ngưng Nguyệt cầm lấy cuốn sách nói. Nàng cúi đầu đọc cảm thấy cuốn sách rất thú vị.

“Vậy ta thử xem, Nguyệt tỷ, người tránh sang một bên đi.

Chu Tự đẩy Nguyệt tỷ sang một bên.

Nguyệt tỷ? Cách xưng hô này khiến những người khác rất bất ngờ. Sao Hoàng Kim Môn chủ lại gọi Môn chủ Bạch Ngân là tỷ?

Chu Tự không để ý việc này, mà quan sát ba vị trí, đang nghĩ phải liên kết thế nào. Chém bàn tay xuống? Cảm giác tay không đủ dài.

Rất nhanh hắn nghĩ đến lời của Nhị thúc nói ban đầu cha từng một đao chém mở cửa không gian. Nghĩ đến đây, hắn lấy ra một thanh trường đao.

Thanh đao này không tệ, nhưng không biết liệu có thể chém mở không gian hay không, lỡ như gãy thì không hay.

Suy nghĩ một lúc, hắn đưa đến trước mặt Nguyệt tỷ nói:

“Nguyệt tỷ, làm nó thêm cứng chắc cho ta Nàng trực tiếp dán một lá bùa lên thanh đao:

“Được rồi"

Nguyệt tỷ cúi đầu đọc sách, cuốn sách này thực sự rất thú vị.

Lúc này Chu Tự cũng không để ý nhiều, mà xác định xong vị trí, công lực ngàn năm nổi lên, triển khai Khai Sơn pháp, sau đó chém một đao xuống. Lúc này đao và không gian sinh ra ma sát, dường như có tiếng sấm sét vang lên.

Soạt!

Thanh đao chém xuyên ba điểm, nhưng không phỉa là chém bình thường, không gian dưới đao xuất hiện vết nứt. Hư không bị chém ra bằng một đao.

Mọi người ban đầu còn thấy không ổn lập tức sững sờ. Người này thực sự chém ra không gian bằng một đao. Làm sao hắn làm được?

“Nhát đao này không yếu đâu"

Miêu Thiên Nguyên cau mày nói:

“Tam phẩm bình thường đều không thể làm được.

Người này hoàn toàn xứng đáng là thiên kiêu tuyệt thế.

Chu Tự nhìn cửa không gian mở rộng với vẻ mặt kinh ngạc, thành công rồi ư? Lúc trước cha mở cửa không gian như vậy, sau đó vượt qua hư không ư? Hình như không khó lắm.

Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng cảm thấy trong không gian như có một lực hút kỳ lạ, sau đó soạt một tiếng bị hút vào trong?

Ái chà? Đánh lén ta hả?

Ngã vào trong không gian, Chu Tự thấy Nguyệt tỷ đang chạy về phía cửa không gian, thò một tay vào. Nhưng cửa không gian suýt nữa thì đóng lại, muốn kẹp gãy tay Nguyệt tỷ?

Nhưng khoảnh khắc cửa không gian đóng lại, hình như Nguyệt tỷ được ai đó kéo lại. May mà không gãy tay. Ánh sáng cứ biến mất như vậy.

Nhưng Chu Tự cảm thấy tình hình của mình không ổn lắm, xuất hiện cảm giác mất trọng lượng, hắn không thể cử động. Sau đó là hư vô vô tận đích quay cuồng. Sau đó hắn rất hiếu kỳ, trước đây cha đã vượt qua bằng cách nào? Không đúng, làm sao ta ra được đây?

Chu Ngưng Nguyệt nhìn thấy Chu Tự rơi vào khe nứt không gian, lập tức chạy đến muốn tóm lại. Nhưng ảnh hưởng của không gian hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của nàng. Tốc độ rơi của Chu Tự nhanh đến mức nàng không chạy kịp, kể cả nàng vươn tay vào khe nứt không gia, thì cũng không ích gì. Đặc biệt là vừa vươn tay vào, thì bị ai đó kéo về.

“Ngươi điên rồi à?"

Trình Tỷ tóm lấy Chu Ngưng Nguyệt kinh hãi kêu lên.

Vừa nãy nếu không phải nàng kéo lại kịp thời thì tay của Chu Ngưng Nguyệt đã bị không gian kẹp gãy rồi.

Lúc này Chu Ngưng Nguyệt hoàn hồn, thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, vô tội nói:

“Nhất thời quên mất.

Lúc này cửa không gian đã đóng lại, những người khác cũng vô cùng kinh hãi.

Môn chủ Hoàng Kim..mất rồi? Đám người ma môn sững sờ tại chỗ, bị dọa sợ hết hồn. Xong rồi, Thánh Tử mất rồi. Trời sắp sập rồi.

Cả người Từ Tuyền choáng váng, nếu Thánh Tử Ma Đạo xảy ra chuyện ở chỗ họ, vậy nhà họ Từ liệu có bị ma môn tiêu diệt cả tộc không? Hắn hối hận, không nên tổ chức Cuộc chiến mười hai Trụ Cột này.

Thu Thiển lập tức đi xuống, nhưng nàng ra tay, phát hiện mình không có cách nào.

“Thu tỷ không sao đâu, đừng căng thẳng"

Tô Thi an ủi nói.

“Đừng vội"

Trình Tỷ cũng an ủi, sau đó nhìn sang Vân Tiêu tiên tử ở một bên “Tìm được chưa?"

“Chưa, vừa hay hắn mở được dòng hỗn loạn không gian, đã biến mất trong nháy mắt.

Vân Tiêu tiên tử mở cửa không gian môn đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh:

“Không phát hiện được gì, trừ phi có cách định vị được hắn, nếu không ta không thể cứu hắn ra. Hoặc có người có thể càn quét dòng hỗn loạn hư không vô tận, nếu không rất khó tìm được hắn. Nếu tìm bán tiên, chắc hẳn cũng có thể bói ra được vị trí của hắn.

Trình tỷ cau mày.

1122 chữ