Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 794: Yêu Nghiệt To Gan




Lúc này Lý Lạc Thư nhìn về phía mấy người Kiếm Thánh nói:

“Các ngươi cũng trở về đi, với thực lực của các ngươi ở lại đây không giúp được cái gì, hai chúng ta cũng có thể giải quyết chuyện nơi đây. Các ngươi có thể cứu bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu đi. Không cần phải để ý đến trung tâm, kiên trì đến khi chúng ta kết thúc là được.

Hiền Giả nhìn về phía Kiếm Thánh, cuối cùng Kiếm Thánh gật đầu, hắn cũng không già mồm nữa.

Rõ ràng chính mình và hai người kia chênh lệch quá lớn.

Chỉ là không biết phải trở về như thế nào.

Sau khi để bộ xương nhỏ dùng sương mù bao phủ hai người Hiền Giả, Lý Lạc Thư trực tiếp mở cổng không gian ra nói:

“Đi vào đi, đi qua là có thể trở lại vương quốc của các ngươi. Không có gì bất ngờ xảy ra.

Thủ đoạn này, làm Hiền Giả và Kiếm Thánh đều khó mà tin, đến cùng những người này là thần thánh phương nào?

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ nhiều, lúc này ba người tiến vào cổng không gian.

Họ cất bước đi vào, lại phát hiện vừa đi vào đã ra.

Lúc này vương đô ngay dưới chân.

“Ta đi tìm Tiểu Thái, các ngươi tự nỗ lực nhé"

Nói xong bộ xương nhỏ lập tức biến mất.

Kiếm Thánh nhìn bộ xương nhỏ, muốn nói lại thôi.

“Đừng suy nghĩ nhiều, cứu người trước.

Hiền Giả lập tức nói.

“Ừ"

Kiếm Thánh cũng không để ý nhiều cái khác, mà muốn giết ra một con đường, để cho người dân tị nạn.

Mà bên Chu Tự cũng đương giương cung bạt kiếm.

“Đại ca đối phó quang thủ trước, ta đi diệt gốc cây kia"

Lý Lạc Thư đi về phía gốc cây kia.

Thấy vậy, quang thủ trực tiếp công kích.

Nhưng công kích của hắn bị một nắm đấm ngăn lại.

Phịch một tiếng, quang thủ lui một chút.

Chu Tự cũng phát hiện quang thủ mạnh lên.

“Không phải ngươi là Trận Linh Ngũ phẩm sao?"

Quang thủ hơi kinh ngạc.

Không ngờ Chu Tự mạnh lên nhanh như vậy.

Lần thứ nhất gặp là Đấu Giả thất phẩm, lần thứ hai gặp là Trận Linh Ngũ phẩm, lần thứ ba gặp chính là Nguyên Linh Tứ phẩm.

Xem ra còn không phải Nguyên Linh Tứ phẩm bình thường.

Lúc này mới nửa năm đã khó chơi như vậy.

“Nói thật, đời ta không hề chán ghét ai. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là người ta ghét nhất.

Quang thủ thở dài nói.

Thật là âm hồn không tan, mỗi lần muốn hái quả lại gặp phải người này.

Về phần tên họ, hắn cũng không muốn hỏi.

Chu Tự cũng bất đắc dĩ:

“Ta cũng rất ghét ngươi, mỗi lần đều không giết chết được ngươi.

Oanh!

Quang thủ không ngừng công kích Lý Lạc Thư, Chu Tự lại chặn quang thủ.

Hai phe giao thủ trong nháy mắt, đều càng đánh càng mạnh.

Tấc vuông ở giữa bắn ra lực lượng cường đại.

Nước hồ phun trào, càn quét bốn phía.

Lý Lạc Thư cũng đối mặt với gốc cây kia.

Cây này như một người, đang điên cuồng phóng thích lực lượng, tấn công Lý Lạc Thư.

Lực lượng cường đại làm Lý Lạc Thư không thể không nghiêm túc ứng đối.

Xung quanh hắn có vô số ảnh kiếm hiện ra.

Nhưng từ đầu đến cuối không cầm kiếm, cũng không xuất kiếm.

Tựa như đang giằng co.

Chu Tự đang giao thủ với quang thủ cũng chú ý đến bên kia. “Hắn là ai? Có vẻ còn lợi hại hơn ngươi.

Quang thủ lui ra phía sau hai bước kinh ngạc nói.

“Đại ca ta có thể một mình hành tẩu Cửu Châu, có thể không lợi hại sao?"

Chu Tự thở ra một hơi nói.

Quang thủ càng ngày càng khó đối phó, không được, phải trở về thông qua phó bản Bảo Tàng Thư, đạt được Hoang Cổ Kinh Thế Thư “Ta đang hỏi tên của hắn.

Nhất thời không thể thoát thân, hắn cũng không vội động thủ.

Phải chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.

“Liệt Dương Lý Chủ.

Chu Tự không hề do dự nói.

“Hắn là Liệt Dương Lý Chủ? Ngươi là Tịnh Thần Chu Vương?"

Quang thủ buồn cười hỏi.

“Đương nhiên"

Chu Tự gật đầu.

“Cho nên Liệt Dương Lý Chủ là đại ca Tịnh Thần Chu Vương?"

Quang thủ hỏi.

"..."

Chu Tự sững người một chút, sau đó vung nắm đấm nói:

“Yêu nghiệt to gan, ăn một quyền của ta.

Oanh!

Lực lượng cường đại không ngừng phát ra, hai người bắt đầu đại chiến.

Lý Lạc Thư đứng trước hắc thụ, chỉ đang chống cự công kích.

Hắn không xuất kiếm, là không tìm được cơ hội xuất kiếm. Chỉ cần tìm được chỗ thích hợp, hắn sẽ không chút do dự xuất kiếm.

Cây này thật sự là cao minh, gần như tìm không thấy nhược điểm.

Oanh!

Tượng đá to lớn rơi xuống, Tiểu Thái tránh sang một bên, cánh tay nàng đã trọng thương, máu thịt be bét.

Nàng không ngừng tránh đòn công kích sau lưng, trong lòng rất sợ hãi.

“Hahaha! Quá thú vị, ngươi nói Vô Úy Dũng Giả sẽ xuất hiện sao? Ta chờ mong sự xuất hiện của hắn, nhưng hắn lại không xuất hiện.

Nam tử kia trêu tức nhìn Tiểu Thái.

“Ngươi nói láo"

Tiểu Thái khoanh tay nói:

“Ngươi không hi vọng Vô Úy Dũng Giả xuất hiện, ngươi sợ hắn. Ta là tinh linh, ta có thể cảm giác được ngươi e ngại hắn. Ngươi đang sợ hắn.

Nghe vậy, thụ nhân thẹn quá hoá giận, nhánh cây to lớn ép tới Tiểu Thái.

Tốc độ cực nhanh, căn bản không cho Tiểu Thái cơ hội phản ứng.

Ầm!

Nhánh cây đập xuống đất, nhưng cũng không có máu tươi tràn ra.

Ngược lại bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau.

Tiểu Thái bị một tên khô lâu đẩy ngã.

“Tiểu Thái, ngươi có điên hay không, thế mà còn dám khiêu khích hắn, mau trốn đi. Hai người kia đã tìm được bản thể, chờ một lát sẽ thắng"

Bộ xương nhỏ lôi kéo Tiểu Thái bắt đầu vội vã rời đi.

Nhưng ngay khi thụ nhân kia nhìn thấy bộ xương nhỏ, không biết sao nhưng lại rất muốn giết hắn.

1085 chữ