Rầm...rầm...rầm!
Một số lớn nhánh cây tụ đến chỉ vì muốn giết bộ xương nhỏ.
Tiểu Thái cảm thấy toàn thân đau đớn.
Thêm nhiều nhánh cây đuổi giết như vậy, nàng trốn không thoát, nàng rất sợ hãi.
Nhưng...
“Bộ xương nhỏ, một mình ngươi trốn đi, hắn chỉ muốn giết ta. Một mình ngươi có thể chạy thoát.
Oanh!
Nhánh cây trực tiếp cắm trước mặt họ, chặn đường hai người chạy trốn.
“Trốn? Không, các ngươi đều phải chết.
Nam tử kia chậm rãi đi tới, bộ mặt dữ tợn.
Tiểu Thái cầm ma pháp trượng trong tay, tiến lên một bước đối mặt với đối phương:
“Bộ xương nhỏ ngươi trốn đi, ta bị ngươi thấy hết rồi cũng không gả đi được, chết thì chết thôi, ta chỉ thương tiếc bà, nàng nuôi ta lớn như thế, ta còn chưa hiếu thuận nàng. Ngươi nhớ giúp ta chăm sóc bà một chút nhé.
Lúc nói chuyện, Tiểu Thái làm ra quyết tâm quyết tử.
Nàng cũng muốn sống, nhưng trốn không thoát.
Cũng không muốn liên lụy bộ xương nhỏ.
Dù bộ xương nhỏ đáng ghét, nhưng chưa từng hại nàng, còn giúp nàng thật nhiều.
Nhưng là bộ xương nhỏ vẫn đáng ghét muốn chết.
“Chết đi!"
Nhánh cây tuôn về phía Tiểu Thái.
Bộ xương nhỏ cứ nhìn như vậy, nhìn bóng dáng của Tiểu Thái.
Nhìn xem dáng vẻ nàng vừa sợ hãi lại dũng cảm.
Nhất thời bùi ngùi không thôi.
Thân thể tự động, hắn nhặt một thanh kiếm gỗ bên cạnh lên.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Tiểu Thái đã nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.
Dù không biết bộ xương nhỏ đã chạy trốn chưa, nhưng nàng hi vọng đối phương có thể chạy thoát.
Nhưng âm thanh phát ra, nàng phát hiện mình còn sống.
Có người cứu nàng?
Khi nàng mở mắt, phát hiện người trước mặt không phải người khác, chính là bộ xương nhỏ.
Nhưng làm nàng có chút kỳ quái là bộ xương nhỏ cầm kiếm gỗ, nhìn rất nhỏ, lại phá lệ cao lớn.
Còn có chính là vị trí trái tim của nó, có quang mang Kim Thân hiện ra.
“Không được đâu Tiểu Thái"
Bộ xương nhỏ hơi tiếc nuối nói:
“Ta chờ chín trăm năm, mới tìm được một chút thức ăn, Tiểu Thái hoàn mỹ như thế, ta không thể để ngươi chết trước ta. Thế nhưng ta cũng không muốn chết, đều là ngươi không trốn hại ta phải chết.
“Bộ xương nhỏ.
Tiểu Thái cảm động.
Nàng vốn muốn nói gì, nhưng thụ nhân phía trước lại nổi điên:
“Aaa! Quả nhiên là ngươi, đúng là ngươi. Vì sao ngươi còn sống? Vì sao còn chưa chết?"
Tiểu Thái kinh ngạc, đối phương đang nói cái gì?
Nhưng lúc này trên người bộ xương nhỏ cũng không ngừng nở rộ quang mang, như muốn chiếu rọi toàn bộ đại lục.
Cơ thể hắn đang lớn lên, như có máu thịt, như cả người mặc áo giáp, như có quang mang vạn trượng.
Đội trời đạp đất.
“Tiểu Thái, lần này ta chết đi đều vì ngươi, tốt nhất cả một đời ngươi sống trong áy náy đi"
Dứt lời, Vô Úy Chi Kiếm ngưng tụ.
Quang mang quét ngang tám hướng, sát ý khuếch tán.
Trời đất tràn ngập Vô Úy chi ý, thân ảnh to lớn sừng sững vững chãi, cầm kiếm giết địch.
Tiểu Thái nhìn một màn này triệt để ngây ngẩn cả người.
Vô Úy... Dũng Giả?
Ngoài thành, Kiếm Thánh Rehage không ngừng trục xuất ma thú ra khỏi thành.
Hắn dốc toàn bộ sức lực tạo vòng phòng ngự cho những người phía sau.
Không để ý ai cao quý ai đê hèn, giây phút này trong mắt hắn mọi người đều như nhau.
Hắn muốn...học cha của mình bảo vệ thành.
Chín trăm năm trước, đến bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Tòa thành được cha bảo vệ, cũng chính là tòa thành có nhiều người sống sót nhất trên lục địa này.
Cha hắn rất lớn mạnh, nhưng không tiến về Vương Đô, bảo rằng mình có thể giữ vững được thành đã rất đáng gờm rồi.
Đến Vương Đô cũng chẳng có lợi ích gì.
Trước đây hắn không hiểu, sau này ma vật thú triều đến.
Dưới sự bảo hộ của cha hắn, họ vẫn sống tiếp.
Lúc đó hắn đã hiểu, giữ vững được một tòa thành thật sự rất đáng gờm.
Vậy nên, hắn thấy, Vô Uý dũng giả bảo vệ toàn bộ lục địa này chính là người tài ba nhất trên thế giới.
Nhưng mà...Bộ xương khô kia lại không có loại giác ngộ này, hắn thấy tất cả cũng vì muốn trả thù.
Ẩm!
Kiếm Thánh Rehage đánh lùi ma thú.
Tay hắn cầm đại kiếm, mạnh mẽ chặn đánh.
"Mặc kệ hắn có nghĩ gì, mặc kệ hắn nói gì, tóm lại Vô Uý dũng giả là anh hùng của chúng ta!"
Thánh Kiếm Rehage vung kiếm, như bước vào cõi không người, giết vô số kẻ địch.
Nhưng mà càng nhiều ma thú xông tới, lít nha lít nhít ùn ùn kéo đến.
Dường như che lấp hết mọi hy vọng của sự sống.
"Lão sư, làm sao đây?"
Đại vương tử giết kẻ địch đến tụ họp với Rehage.
Nhìn số lượng ma thú nhiều như này, rất nhiều người đều ngây ngẩn ra.
Thậm chí bị dọa đến mất đi chiến lực.
Sự tuyệt vọng bao phủ lên tất cả mọi người.
Nhìn cảnh tượng đáng sợ này, Rehage khó tin nổi, cha mình đã kiên trì như thế nào.
Cũng không lý giải được, sao Vô Uý dũng giả có thể cứu được lục địa Quang Minh dưới tình cảnh này.
Thật sự...Đáng sợ quá đi mất.
"Lão sư, lần này sẽ có Vô Uý dũng giả nữa sao?"
Đại Vương Tử cười khổ nói.
Hắn xông lên đầu tiên.
Dù có chết, hắn cũng phải xứng đáng với danh dự của mình.
Nếu trốn tránh, cả đời này hắn cũng không ngóc đầu lên nổi.
"Ai biết được? Nhưng mặc kệ Vô Uý dũng giả có xuất hiện hay không, chúng ta cũng không được từ bỏ Rehage cố gắng giết kẻ địch.
Hắn dường như thấy được kết quả của mọi người.
Quá yếu rồi.
Cuối cùng họ cũng yếu quá rồi.
1158 chữ