Lúc này Chu Tự đang đánh nhau với Quang thủ, càng đánh sức lực ngày càng mạnh mẽ.
Chu Tự cảm thấy công lực ngàn năm của bản thân còn lại không nhiều.
Quang thủ cảm thấy tảng đá của mình không chống đỡ được bao lâu.
Cuối cùng, cả hai đột nhiên dừng tay.
“Dừng tay đi"
Quang thủ nghiêm túc nói.
“Nếu tạm thời chưa phân được thắng bại, thì nhìn đại ca của ngươi ở bên kia đi.
Chu Tự gật đầu.
“Ngươi nói có lý"
Sau đó họ nhìn về phía Lý Lạc Thư với Hắc thụ.
Họ vẫn đang giằng co nhau, nhất thời vẫn chưa phân thắng bại.
Chu Tự lấy đồ ăn vặt bắt đầu ăn, sẵn tiện nói:
“Ngươi nói xem nếu đại ca ta muốn giết cái cây này phải dùng bao nhiêu nhát kiếm?"
“Nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn, không ba năm nhát kiếm cũng không giết nổi?"
Quang thủ nghiêm mặt nói, sau đó lại có chút kinh ngạc:
“Nhưng mà đại ca ngươi mạnh thật. Các ngươi mạnh như vậy sao có thể đi cùng nhau được. Đáng lí ra phải là đối thủ cạnh tranh chứ?"
"Cạnh tranh? Cạnh tranh gì?"
Chu Tự vừa ăn vừa nói.
Xem người khác đánh nhau mà không ăn chút gì đó thì có chút nhàm chán.
Nhưng mà hắn lấy quyển sách ra, vừa hay hồi sức.
"Giành thiên hạ đệ nhất đó"
Quang thủ nói.
Hắn cũng đang yên lặng chữa trị tảng đá của mình.
"Có gì để giành chứ?"
Chu Tự mặt khâm phục nói.
"Ta cảm thấy vẫn là đại ca ta lợi hại hơn, hắn giúp ta hoàn thành những giấc mơ từ nhỏ đến lớn. Cả đời tràn đầy truyền kỳ, còn ta cả đời đều rất buồn tẻ"
Học bài, thi cử, học bài, lại thi cử, lại học bài, lại thi cử tiếp, rồi tốt nghiệp, tìm việc làm, xem mắt, kết hôn, sinh con với Thu tỷ.
Sau đó giải quyết những phiền phức mà đứa con mang lại.
Dù rất nhàm chán nhưng hắn cũng rất mong đợi.
Ai biểu vợ là Thu tỷ làm chi?
Thu tỷ thật sự quá tốt.
"Lần sau ngươi có thể đừng xuất hiện ở những nơi có ta được không. Ta biếu ngươi ít đồ"
Quang thủ chân thành nói.
"Không được, ta cảm thấy bát tự của hai ta không hợp cho lắm, ta muốn làm gì cũng đều gặp ngươi, đúng là xui xèo"
Chu Tự lắc đầu thở dài.
Quang thủ:
"..."
"Nếu ngươi mà gặp ta thời còn hưng thịnh, chắc ngươi chết rồi, chi bằng cứ như vậy mà từ bỏ đi"
Nghe vậy, Chu Tự đặt sách xuống nhìn về phía Quang thủ, nói:
"Ngươi nói vậy ta không vui cho lắm, như vậy đi, hẹn một chỗ. Chúng ta đánh với nhau một trận, chưa biết ai thắng ai thua, ta cũng không bắt nạt ngươi, ta mang theo 3 người, ngươi muốn mang nhiêu thì tùy"
Quang thủ:
"???"
Chưa từng thấy loại người này.
"Nói gì thì nói ngươi không đánh với ta, có phải sức không bền không?"
Quang thủ tò mò hỏi.
"Ngươi mới không bền á, cơ thể ta rất bình thường được chưa?"
Chu Tự tức giận nói:
Quang thủ:
"..."
Ầm ầm!
Đột nhiên kiếm ý phun trào, dường như hắc thụ đã nhận ra nguy hiểm.
Hắn đang cố gắng hết sức muốn tấn công Lý Lạc Thư.
"Nát rồi, không thành thạo chính là không thành thạo"
Quang thủ cảm khái nói.
Hắn muốn ra tay hái trái cây.
Vậy thì nhìn kết cục đợt này ra sao.
Chu Tự cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hái trái cây.
Lý Lạc Thư nhìn đại thụ, con mắt tựa như có vệt sáng.
Trước đây hắn không cầm kiếm, bây giờ lấy thanh kiếm chưa từng được rút ra.
Trong nháy mắt thanh kiếm được hắn rút ra, không ngừng rung động, như thể đang đáp lại Lý Lạc Thư, cũng như thể đang vui mừng nhảy cẫng lên.
"Lê Minh Chi Kiếm? Sao hắn có thể cộng hưởng với Lê Minh Chi Kiếm?"
Quang thủ nhìn thấy Lê Minh Chi Kiếm trong phút chốc, hoảng sợ nói.
Trong chớp nhoáng, hắn đột nhiên nghĩ đến, Chu Tự là người đã lấy đi Lê Minh Chi Kiếm, người đồng hành cùng hắn tự nhiên có thể giữ Lê Minh Chi Kiếm trong tay.
Suy cho cùng hắn đã biếu tặng thanh kiếm này cho người khác.
Nhưng có thể cộng hưởng cùng Lê Minh Chi Kiếm, điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
"Sao? Trước đây Lê Minh Chi Kiếm không cộng hưởng à?"
Chu Tự hỏi.
"Không, Lê Minh Chi Kiếm được rèn đúc mà nên, chưa từng có ai thực sự sử dụng qua. Trước đây, người tạo ra Lê Minh Chi Kiếm phải bỏ mạng, thật ra là do không thể hoàn toàn sử dụng thanh kiếm này. Đến bây giờ những người tu kiếm vẫn không ai có thể cùng Lê Minh Chi Kiếm cộng hưởng. Nghe nói chỉ ai có thể chân chính lĩnh ngộ kiếm đạo mới có tư cách cộng hưởng với Lê Minh Chi Kiếm. Thật sự hiểu thanh kiếm là gì"
Quang thủ hơi kinh ngạc, phổ cập kiến thức khoa học cho Chu Tự.
Chu Tự vô cùng kinh hãi, thế này thì cũng mạnh quá đấy?
Bản thân trở về phải cố gắng học tập mới được.
Lúc này Lý Lạc Thư nắm chặt Lê Minh Chi Kiếm, tấn công hắc thụ trong nháy mắt.
Hắn ra tay rồi.
Keng!
Lê Minh Chi Kiếm được rút ra khỏi bao.
Trời đất biến sắc, giống như một vệt sáng từ chân trời dâng lên, ánh sáng bình minh buông xuống.
Kiếm ý quét ngang, xuyên qua cổ kim.
Keng!
Thanh kiếm lại vào bao.
Lý Lạc Thư chắp tay đứng, nhìn sức mạnh ở trước mặt tan rã, đại thụ sụp đổ.
Một kiếm diệt địch.
“Đừng làm màu nữa, mau giành trái cây.
Lúc này Chu Tự hô to.
Quang thụ với Chu Tự cùng xông lên, bắt đầu điên cuồng giành trái cây.
Lý Lạc Thư ngẩn người trong chốc lát, mới phản ứng lại, xông lên theo Chu Tự.
Họ tranh giành trái cây, xem ai giành được nhiều hơn.
“Ngu xuẩn, hai người các ngươi mỗi người một tay, giành được hơn mấy chục tay của ta à?"
Quang thủ giễu cợt nói.
1122 chữ