Chuyện quyết đấu nên dùng toàn lực ứng phó, nhưng cũng trùng hợp gặp phải quyết đấu giữa Thập Nhị Tịnh Đường và Thập Nhị Minh Linh Môn.
Đến lúc đó không biết có thể tìm ra người kia hay không.
Sau khi vào thành thì mọi người tách nhau ra, về nhà của riêng mình.
Ba người Chu Tự cũng đã về đến nhà.
Chu Ngưng Nguyệt ngáp một cái, nàng quay về phòng ngủ.
"Nguyệt tỷ buồn ngủ đến thế sao?"
Chu Tự tò mò mà hỏi.
Chu Ngưng Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Tự một cái rồi nói:
"Tiểu hài tử tám tuổi, không ngoan ngoãn đi ngủ thì sao mà lớn được?"
Không phải ngươi là lão nữ nhân ba mươi tuổi sao?
Chu Tự thầm lẩm bẩm trong lòng.
Vì giữ gìn sự yên tĩnh của căn nhà, hắn sẽ không nói câu này ra khỏi miệng.
Sau đó Thu Thiển dạy Chu Tự học một đoạn viễn cổ văn, lúc mười hai giờ nàng cũng ngáp ngắn ngáp dài, định quay về phòng ngủ.
"Hôm nay Thu tỷ không tắm à?"
Chu Tự hỏi.
Thu Thiển nghe vậy thì đột nhiên cười nói:
"Ngươi muốn nhìn lén à? Có cần ta để cửa cho ngươi không?
Sau đó Thu Thiển đi tắm, nhưng hôm nay nàng không gội đầu. Muộn quá rồi, gội đầu không tốt.
Chu Tự nghe được tiếng nước chảy.
Sau đó hắn lén lút nhìn về phía nhà tắm, hắn đang nghĩ Thu tỷ có để cửa cho mình thật không? Không đáng tin lắm.
Nếu để cửa, mình mà đi vào sẽ xảy ra chuyện gì?
Củi khô lửa bốc, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì tốt.
Dựa theo tính tình thẹn thùng của Thu tỷ thì sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.
Cho nên chắc chắn nàng không để cửa.
Nếu mình qua đó thì tám chín phần mười sẽ bị cười nhạo.
Chu Tự đã nhìn thấu Thu tỷ từ lâu rồi.
Đồ ngốc mới bị mắc lừa.
Sau đó...Chu Tự liếc qua cánh cửa, hắn định làm một tên ngốc.
Dù Chu Tự biết Thu tỷ đang trêu chọc mình, lần trước nàng cũng làm thế.
Nhưng ai biết được?
Hôm nay đã khác với lúc trước rồi.
Lúc trước họ vẫn chưa xảy ra chuyện gì mang tính thực chất. Nhưng bây giờ họ đã có tiếp xúc da thịt với nhau.
Dù không khóa cửa cũng là chuyện dễ hiểu.
Chu Tự ôm tâm trạng chờ mong mà dựa vào tường, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Không nhúc nhích.
Đi thôi đi thôi.
Một lát sau, Thu Thiển mặc đồ ngủ đi từ trong ra.
Lần này là đồ bộ, khá hiếm thấy.
"Vừa rồi ngươi có mở cửa không?"
Thu Thiển đi tới phòng khách, nhìn Chu Tự đang đọc sách mà hỏi nhỏ.
"Không có"
Chu Tự nghiêm túc nói.
"Cho ngươi nhìn mà ngươi không nhìn à?"
Thu Thiển cười hỏi.
Chu Tự lại nói với vẻ bản thân rất đứng đắn:
"Cả đời ta làm việc quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm"
"Hả?"
Thu Thiển tỏ vẻ kinh ngạc:
"Hóa ra ngươi là người như vậy, vậy bình thường ta mặc hở hang cho ngươi nhìn có phải là đã vô tình làm nhục ngươi không? Từ mai ta sẽ không mặc thế nữa"
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ, không nên chơi như vậy.
Nhìn Thu tỷ thay đồ là một chuyện rất hưởng thụ. Dù chỗ nào cũng nhìn cả rồi, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Niềm vui mang lại cũng khác nhau.
Thu Thiển nhìn thấy Chu Tự có chút kinh ngạc thì nàng mới đi tới bên cạnh hắn mà nói:
"Ta đùa ngươi thôi. Chỉ cần ngươi thích thì đồ gì ta cũng mặc được. Không mặc cho ngươi nhìn thì cho ai nhìn bây giờ?"
Nàng nói xong rồi cầm lấy lược chải đầu cho Chu Tự, rồi nói tiếp:
"Lần sau nhớ có nhìn lén thì nhẹ tay nhẹ chân thôi, ta nghe thấy cả rồi"
Nói xong, Thu Thiển chắp tay sau lưng, quay người đi vào bên trong một cách vui vẻ dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Tự.
Chu Tự:
"..."
Hắn dùng tay đánh rối tóc của mình, cảm thấy gương mặt có hơi nóng.
Từ giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ tin Thu tỷ nói để cửa nữa.
"Lần sau nếu ta tiếp tục tin thì đáng đời bị trêu chọc"
Chu Tự tự nhủ với bản thân một cách học hằn rồi bắt đầu tu luyện.
Chờ ngày mai tỉnh lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của Thu tỷ.
Mọi chuyện khôi phục bình thường, ngoại trừ việc mời mọi người ăn cơm tốn kha khá ra thì những chuyện khác đều đáng để vui mừng.
Thứ năm, Chu Tự nhận được chuyển phát nhanh từ lão bản mặc cả.
Hàng tới, hắn trả chín mươi chín linh thạch tiền hàng, lại gửi cho bán tiên hai ngàn bảy linh thạch.
Chảng vì gì cả, cũng chỉ vì gửi lắt nhắt quá phiền phức.
Hai ngàn bảy có nghĩa là có thể xem bói mười lần.
Xem hai lần trước, vẫn còn tám lần.
Hắn rất tin tưởng người bán hàng.
Sau khi nói cho bán tiên biết thì bán tiên đưa ra một đánh giá khẳng định.
Nhất là khi Chu Tự nhắc tới Thanh Long thì bán tiên lại không kìm được mà khen hắn hai câu.
Đại sư cũng là một người tốt.
Mà Chu Tự đạt được chín hạt châu, hắn không cho người khác.
Sắp tới quyết chiến, hắn cần dùng cái này để gia tăng khí thế, nên muốn giữ lại tới lúc đó mình dùng luôn một lần.
Để đối phương hiểu rằng dưới đặc hiệu chỉ toàn sâu kiến.
Thứ sáu, Hầu Trầm nói phía hắn đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Thứ bảy là có thể bắt đầu cầu nguyện.
Nghe vậy, Chu Tự suy nghĩ một lát, hắn quyết định thứ bảy tan ca rồi đi.
Tu luyện xong là có thể đáp lại.
Thứ bảy, Chu Tự tỉnh lại từ trong tu luyện.
"Buổi sáng tốt lành, bây giờ là bảy giờ tám phút, đồ ăn sáng vẫn chưa làm xong, thời tiết quang đãng, nhiệt độ hơi thấp, nhớ mặc dày một chút.
Giọng nói của Thu Thiển vang lên.
Chu Tự quay đầu lại nhìn thì thấy hôm nay Thu tỷ mặc một bộ đồ ngắn tay bó sát người, thắt lưng nhỏ nhắn để lộ ra bên ngoài. Nàng phối nó với một quần jeans hơi bó, rất thu hút ánh nhìn.
Nhất là trước ngực có in hình con gấu nhỏ, trực tiếp bị kéo dãn tới biến hình.
"Nó rất cực khổ"
Chu Tự nhìn chú gấu trên áo Thu tỷ rồi thốt lên trong vô thức.
1090 chữ