"Lên đường thôi"
Chu Ngưng Nguyệt đi ở đằng trước.
Thu Thiển chìa tay lấy ra bốn cây quyền trượng.
Quyền trượng Đại Địa giao cho Âm Túc, quyền trượng Băng Tuyết giao cho Hàn Tô, quyền trượng Thái Dương giao cho Tô Thị.
Quyền trượng Hắc Dạ thì Thu Thiển đích thân khống chế.
"Nguyệt tỷ đi ngược hướng rồi"
Thu Thiển nhắc nhở.
Nghe vậy, Chu Ngưng Nguyệt vô tư đổi hướng.
"Đợi lát phải dùng tới quyền hành, nhớ hô khẩu hiệu, ta dạy cho các ngươi nhé"
Trên đường, Chu Tự nhắc nhở.
Thu Thiển:
"..."
Hồ Khô Tịch.
Đất phong của Hầu Trầm, bắt đầu tế tự.
Mà người tụ tập ở ngoài thành kéo dài tới vài dặm.
Đám người Hầu Hằng đều đang chờ.
Quốc sư nhìn đất phong Hầu Trầm, thở dài nói:
"Đã trễ thế này, chắc tân thần không tới rồi nhỉ?"
"Đừng nóng, vẫn chưa tới thời gian mà Hầu Trầm nói, nhưng mà chắc cũng không khác gì"
Một cô gái ở bên cạnh nói.
Hầu Hằng nhìn về chân trời, không thấy bất cứ thay đổi gì.
Lúc này hắn vừa lo lắng vừa chờ mong.
nhiều năm, đây là bước đầu tiên mà hồ Khô Tịch phóng ra, mặc dù có thể nói là bước đầu tiên tự chịu Bởi vì đã diệt vong.
Nhưng hắn vẫn rất để ý.
Nơi này yên tĩnh quá lâu rồi.
Có điều có lẽ Hầu Trầm sẽ thất bại, dù sao họ chưa từng thấy hi vọng giáng xuống.
Đêm khuya, hồ Khô Tịch từ trước tới nay đều tối tăm mờ mịt.
Lúc này đang có một lượng lớn người Đọa Linh Tộc nhìn về phía trước.
Họ đều đang nhìn một tòa thành.
Tòa thành này nói rằng tối nay sẽ thay đổi vận mệnh của mình, có thể tối nay tòa thành này sẽ biến mất, cũng có thể nó sẽ dục hỏa trùng sinh trong đêm nay.
Nhưng cũng có thể là không hề có chút thay đổi gì.
Trong nhận thức của rất nhiều người, họ đều cho rằng tối nay tòa thành này sẽ biến mất.
Nhưng dựa theo tình hình trước mặt thì dường như khả năng cao là không có gì thay đổi.
Rất nhiều người cũng đã có chút mệt mỏi.
"Đến cùng là chưa bắt đầu, hay đã kết thúc rồi vậy?"
"Cứ yên tĩnh mà chờ đi, sao ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế? Đã sống biết bao nhiêu lâu rồi cơ mà?"
"Ta nghe nói hài tử nhà ngươi vào đó rồi à?"
"Vào rồi, con cháu tự có phúc của chúng nó, tinh thần của họ đều sắp bị ma diệt cả rồi"
"Ta nghe Quốc Sư nói rằng dù khôi phục huyết khí cũng không có tác dụng, tinh thần ma diệt là vấn đề căn bản Những người khác cũng thở dài.
Sau khi tinh thần bị ma diệt thì họ sẽ trở thành một cái xác không hồn chân chính.
Thi thể còn sống.
Lúc này, trên tường cao, mấy người Hầu Hằng đang im lặng nhìn về phía trước.
Đột nhiên có người hỏi:
"Quốc Sư cảm thấy tòa thành phía trước như thế nào mới có thể đi về phía ánh sáng?"
"Thứ nhất phải có được khả năng đối kháng lại quyền hành của thần minh chúng ta. Nếu không làm được chuyện này thì những việc khác cũng chỉ là nói suông mà thôi. Thứ hai cần phải khôi phục lại huyết khí, đây cũng là điều mà chúng ta đang theo đuổi. Thứ ba phải đoạt lại sinh cơ, để tinh thần được tu dưỡng, nếu không huyết khí có nhiều hơn nữa cũng chỉ là thi thể còn sống. Trong ba điều thì có lẽ điều thứ ba là khó nhất. Mà quan trọng hơn là nếu thần minh của chúng ta quay về thì họ sẽ đứng ở phía đối đầu với thần minh, phải chịu trừng phạt"
Quốc Sư chỉ ra vấn đề trong chuyện này, có lý có cứ.
"Dường như chúng ta không làm được dù chỉ một điều"
Hầu Hằng vừa cười vừa nói.
"Đây là lĩnh vực của thần, nhưng chắc chắn tân thần có thể làm được gì đó, nếu không sao có thể khiến Hầu Trầm tin tưởng?"
Quốc Sư nói.
"Cuối cùng vẫn phải đi về phía diệt vong sao?"
Những người khác hỏi.
"Vậy Quốc Sư cảm thấy khi nào thần mới quay về?"
Mẫu thân của Hầu Trầm hỏi thêm.
"Dù ta không chắc chắn nhưng gần đây quyền hành của thần hoạt bát hơn một chút rồi, tế đàn cũng có những thay đổi mới, có lẽ ngày thần trở về đã tới gần"
Quốc Sư nói.
Những người khác cũng không nói thêm gì.
Vì bao nhiêu năm qua đúng là như thế.
"Nghe nói rất nhiều người có tinh thần sắp bị ma diệt đều đã tiến vào đất phong của Hầu Trầm?"
Hầu Hằng hỏi tiếp.
"Đúng vậy, họ không tiến vào cũng chỉ có một con đường chết, vậy nên mới lựa chọn vào đó. Có chết cũng chết yên ổn một chút.
Một vị nữ tử đáp lời. "Mấy giờ rồi?"
Hầu Hằng lại hỏi.
"Đã tới thời điểm mà họ nói rồi, xem ra đã thất bại"
Một vị nữ tử bên cạnh trả lời.
Những người khác cũng không kìm được mà thở dài một hơi.
Sự thất bại này khiến người ta rất bất đắc dĩ.
Chẳng hề có chút động tĩnh nào.
Mẫu thân của Hầu Trầm không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Chỉ là ngay sau đó, con ngươi của nàng co rụt lại.
"Hồ Khô Tịch có mặt trăng ư?"
"Mặt trăng? Sao hồ Khô Tịch lại có mặt trăng? Dù có cũng là lúc còn thời đại thần minh mà thôi.
"Các ngươi...các ngươi ngẩng đầu mà xem.Lúc này đám người mới ngẩng đầu nhìn qua. Ngay sau đó họ đều sững sờ ngay tại chỗ.
Một mặt trăng đỏ đang lơ lửng trên không.
Ánh sáng ửng đỏ chiếu rọi khắp nơi.
Đây là chuyện từ khi nào vậy? Thế mà họ chẳng hề phát giác.
Dù là lực lượng quyền hành xung quanh hồ Khô Tịch cũng không hề phát giác.
Tình huống gì đây?
Không thể nào như thế mới đúng.
Mà trong đất phong của Hầu Trầm, trong thành Minh Vũ, tất cả mọi người vây quanh ở trong quảng trường.
Ở giữa họ là tế đàn, tất cả mọi người quỳ trên mặt đất, đang hướng về phía Nữ Thần Phi Hồng mà cầu nguyện.
1121 chữ