"Thần...Thần Thái Dương?"
Hầu Hằng nhìn về phía Quốc Sư mà hỏi:
"Không phải nói là Nữ Thần Phi Hồng hay sao? Vì sao Thần Thái Dương lại xuất hiện?"
Quốc Sư cũng đang chìm trong rúng động, hắn cố gắng suy nghĩ nhưng tòa thành trên kia hoàn toàn không cho họ thời gian suy nghĩ.
Lúc này, vị nam tử đứng giữa lại mở miệng thêm lần nữa:
"Bây giờ là ban đêm"
Hắn vừa dứt lời thì một vị nữ tử khác nâng quyền trượng trong tay lên, phát ra tiếng như giọng nói của thần minh:
"Thần nói, phải có trời sao"
Nàng vừa dứt lời, quyền hành Hắc Dạ hiện ra.
Đêm tối thay thế mặt trời, bầu trời đầy sao xuất hiện.
Thâm Uyên và Tại Ách ngăn cản mây mù tụ hợp lại.
Trong nháy mắt, bầu trời sao rực sáng khiến người của thành Minh Vũ đều vô cùng rúng động.
Trong mắt hầu hết mọi người thì sao trời chính là truyền thuyết.
Bây giờ họ nhìn thấy truyền thuyết...
Không, đây là thần tích. Đám người Hầu Hằng càng rung động không nói nên lời, chuyện gì xảy ra vậy?
Vì sao lại có quyền hành Hắc Dạ, lại có quyền hành mà thần của họ sở hữu?
Lúc này người kia lại mở miệng lần nữa, bây giờ họ nghe thấy tiếng của người đó thì có chút lạnh gáy.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Tòa thành này có vẻ rất khô hạn Lúc này, một vị nữ tử nâng cao quyền trượng trong tay lên, phát ra tiếng nói như hai vị nữ tử phía trước:
"Thần nói, phải có mưa"
Quyền hành Băng Tuyết hiện ra.
Mưa phùn bắt đầu giáng xuống.
Vô số người nhìn từng giọt mưa phùn rơi xuống mà dường như trong đôi mắt có thêm một lớp sương mù.
Hôm nay sao vậy?
Rất nhanh sau đó họ đã đạt được đáp án.
Là hi vọng do điện hạ mang đến.
Mấy người Hầu Hằng đã không suy nghĩ được gì nữa. Lúc này giọng nói kia lại vang lên "Mảnh đất này dường như không có cây cối nhỉ"
Quyền trượng Đại Địa giơ cao, vẫn là giọng nói như nữ thần:
"Thần nói, phải có sinh cơ"
Ầm!
Quang mang quyền hành Đại Địa chiếu rọi cả tòa thành.
Giờ phút này, dù là người hay đất đai đều cảm thấy sinh cơ không gì sánh kịp.
Thân thể họ dường như cũng có dấu hiệu khôi phục, đất đai bắt đầu nhú lên mầm non, cây cỏ màu xanh bắt đầu sinh trưởng khắp nơi trên mặt đất.
Giờ phút này, cả tòa thành Minh Vũ cứ như thần quốc nhân gian.
Vì có vô số quyền hành đang bao phủ nó.
Như là chúng thần cùng nhau ra tay.
Hầu Hằng đã không còn suy nghĩ được gì nữa, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra.
"Quốc Sư, ngươi thấy thế nào?"
Hắn hỏi.
Bộp!
Quốc Sư trực tiếp quỳ bệt xuống đất, hắn nói với vẻ hoảng hốt.
"Vương, thần không biết!"
Tri thức của hắn đã không còn tác dụng trong thời khắc này.
Thần Thái Dương, Nữ Thần Hắc Dạ, Nữ Thần Băng Tuyết, Nữ Thần Đại Địa.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ người đứng giữa là thần của chúng thần. Đáng sợ quá, đây không hề giống tân thần mà giống với thời đại chư thần mới hơn.
Hầu Trầm đã gặp được người khủng bố như thế này bằng cách nào vậy?
Hắn không dám đưa ra suy đoán một cách tùy tiện nữa rồi, không thể sỉ nhục thần minh.
Dù là quyền hành Tử Vong cũng bị ép cho khó mà động đậy được.
Mẫu thân Hầu Trầm nhìn cảnh tượng trước mặt mà vừa kích động vừa vui mừng.
Đây có lẽ là tương lai của hồ Khô Tịch. Ít nhất là nhi tử của nàng có tương lai.
Từ hôm nay trở đi hồ Khô Tịch sẽ xuất hiện biến hóa rõ ràng, có lẽ đám người họ sẽ ôm lấy cổ xưa vĩnh viễn mai tán ở đây.
Mà phía đối diện chính là tòa thành hy vọng.
Lúc này trên thành Biên Giới, Chu Tự nhìn cảnh tượng phía dưới tỏ vẻ hài lòng.
Cải thiện hoàn cảnh là bước đầu tiên.
Tiếp theo là thời khắc quan trọng, đi tới chỗ Tử Thần Tai Ách giành người.
Cũng không phải là giành thật, mà khiến quyền hành của Tử Thần giảm bớt lại, để những người này có thể khôi phục bình thường.
Tinh thần không đến mức bị ma diệt. Đương nhiên cần sự trợ giúp của Thất Thiên, giúp gia tăng lực lượng Hồng Nguyệt cho hắn.
Mấy người Tô Thi đứng đó với gương mặt đỏ ửng, cũng không phải xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản là xấu hổ.
Cũng chỉ có Chu Tự mới nghĩ ra được những chuyện thế này.
Chu Ngưng Nguyệt cầm bút, trong lúc nhất thời không biết nên ghi thế nào, lần này đệ đệ thối phô trương quá lớn, quá khủng khiếp, lời nói cũng khiến người ta vô cùng rung động. Nhưng không biết nên ghi lại thế nào, có chút đáng tiếc.
Đại Địa Thần Khuyển nhìn Chu Tự với ánh mắt sùng bái, quả nhiên gia chính là người phải bay lên chín tầng trời.
Mà nó là chó của gia, là con chó sắp bay lên cửu thiên.
Ba vị cẩu trưởng lão hoàn toàn không biết phải nói gì.
Thôi không sao, đã phóng lao rồi, có vùi mặt vào đất cũng phải theo lao.
Chu Tự không để ý tới họ mà quay lại nhìn về phía Hầu Trầm mà hỏi: "Người của ngươi đều tụ tập trong thành rồi đúng chứ? Chắc chắn chưa? Ta ra tay đây"
Tiếng nói của Chu Tự không chỉ vang lên trong thành Biên Giới, mà còn vang lên khắp hồ Khô Tịch.
Mà họ cũng đều biết người này chính là kẻ quyết định mọi thứ.
Hẳn là hắn đang hỏi Hầu Trầm điện hạ.
Quả nhiên có một người xuất hiện bên cạnh đó, rồi cúi đầu cung kính với người kia:
"Vâng"
"Được rồi"
Chu Tự gật đầu nhìn xuống thành trì phía dưới.
Hắn có thể nhìn thấy rất nhiều người. Dựa vào thực lực của hắn hiện tại thì không nhìn thấy thứ mà mấy người lão bản mặc cả nói.
Nhưng trong thành Biên Giới, đây không phải là hạn chế của hắn.
1126 chữ