Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 864: Ánh Mắt




Một lát sau, Thu Thiển buông quyền hành xuống, thần lực cũng hao gần hết.

"Về thôi"

Chu Tự không rề rà lập tức kéo Thu tỷ đi vào trong thành.

Đề phòng nàng quá mệt mỏi không đi được.

Lúc này những người khác đi vào bên trong.

"Cuối cùng cũng kết thúc. Tô Thi đỏ mặt bừng bừng nói.

Hầu Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó cũng vào thành.

Đám người phía dưới nhìn mấy người phía trên biến mất, ngay sau đó tòa thành biến mất.

Sau đó hồng nguyệt cũng theo đó mà biến mất.

Ánh sao treo trên không trung, ánh trăng sáng bạc cũng xuất hiện.

Hào quang màu trắng bạc chiếu xuống, dường như đang nhắc nhở bọn hắn tất thảy đều không phải ảo giác.

Mấy người Hầu Hằng cũng nhìn bọn hắn biến mất.

Lúc này thiếu nữ cương thi ở một bên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:

"Tất cả những người vừa mới đứng trên đó đều là nhân vật cấp bậc Thần Minh, vậy Hầu Trầm ca ca cũng đứng ở trên đó, có phải tương lai cũng sẽ trở thành Thần Minh không?"

Câu nói kia đột ngột vang lên, nhưng ngay sau khi câu nói này thốt ra, đám người vốn an tĩnh, nháy mắt càng lặng ngắt như tờ.

Bởi vì câu nói này khiến họ dao động.

Hầu Trầm sẽ thành Thần Minh?

Dù chỉ là khả năng, cũng đã đánh mạnh vào đáy lòng bọn hắn.

Hầu Trầm sẽ trở thành Thần Minh mà bọn hắn vĩnh viễn không cách nào chạm đến?

Giờ phút này bọn hắn mới hiểu được, Hầu Trầm đã gặp được cái gì, đó là tương lai huy hoàng nhất tộc Đoạ Linh.

"Quốc sư, ngươi thấy thế nào?"

Hầu Hằng hỏi quốc sư.

Quốc sư:

"..."

Hồ Khô Tịch rơi vào trong một bầu không khí khác thường.

Mấy nhà vui vẻ mấy ngàn nhà buồn.

Trong đó buồn nhất là quốc sư, không biết vì sao, bệ hạ vẫn luôn hỏi hắn thấy thế nào.

Hắn đã nhắm mắt lại không nhìn rồi.

"Bệ hạ, vi thần không nhìn thấy gì hết.

Hắn chỉ có thể trả lời như vậy.

Mà thân là mẹ của Hầu Trầm, nàng lôi kéo con gái nói:

"Con đi Thành Minh Vũ, dù không thể tranh thủ được cơ hội sống sót gì, nhưng nhất định có thể khôi phục được thân thể. Như vậy cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều"

"Liệu có đem thêm phiền phức đến cho Hầu Trầm ca ca hay không?"

Cô gái bị ăn mòn có chút bận tâm.

"Trước tiên hãy thử tín ngưỡng Nữ thần Phi Hồng, dù có nguy hiểm, nhưng đây là một cơ hội để sống sót tốt hơn. Nếu có được sự công nhận của Nữ thần Phi Hồng, thì sẽ tìm ca ca con giúp đỡ"

Mẹ Hầu Trầm nói.

"Được"

Cô gái bị ăn mòn gật đầu.

Nàng vốn là muốn lén lút đi, nhưng lại bị phụ vương ngăn cản.

Vì sao lại trốn đi à?

Không phải vì có quan hệ tốt với Hầu Trầm ca ca, ngược lại, quan hệ họ không tốt.

Sở dĩ muốn đi, thật ra là bởi vì chán sống rồi.

Nàng muốn chết, nhưng hình như không còn như vậy nữa.

Thật kỳ diệu.

Trước đó không lâu vẫn là một thành thị tràn ngập hắc ám, bây giờ lại có hào quang của hy vọng.

"Trời sao kìa Cô gái bị ăn mòn nhìn lên cao, nơi này không nhìn được bao nhiêu, nếu có thể đến Thành Minh Vũ, có lẽ sẽ nhìn thấy bầu trời sao vô tận.

Nàng đột nhiên cảm thấy, còn sống thật ra cũng không tồi.

Trở lại Biên Giới Thành, Chu Tự thở phào nhẹ nhõm.

Thu Thiển cũng lấy quyền trượng về rồi.

Trán nàng đầm đìa mồ hôi, hơi mệt mỏi rồi.

"Thu tỷ, không thì để ta cõng ngươi trở về"

Chu Tự chân thành nói.

Chủ yếu là chưa từng cõng, hoặc là ôm qua Thu tỷ.

Cảm giác có chút đáng tiếc.

Thu Thiển đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói:

"Nhiều người đang nhìn như thế mà Chu Tự nhìn về sau một chút, đám Tô Thi vẫn còn đang xấu hổ.

Âm Túc và Tô Thi an ủi lẫn nhau, Hàn Tô đã có chút không chịu nổi.

Chu Tự thật sự không hiểu, có đến mức vậy không? Đặc hiệu vừa nãy lợi hại như vậy, bọn hắn không cảm thấy nóng máu sao?

Lúc này Chu Tự cảm thấy Thu tỷ hình như có chút mất sức, hắn cũng không để ý quá nhiều nữa.

Trực tiếp ôm lấy Thu tỷ, sau đó nhảy về phía trước.

Nếu muốn nghỉ ngơi, vẫn nên đến dưới Cây Bất Tử.

Đột nhiên bị Chu Tự ôm lấy như ôm công chúa, Thu Thiển kinh ngạc một chút, sau đó có chút thẹn thùng chúi đầu vào trong ngực Chu Tự.

"Sẽ bị đám Nguyệt tỷ chê cười mất thôi"

Thu Thiển đỏ mặt thấp giọng nói.

Nhưng cũng không cự tuyệt Chu Tự.

Ngược lại, thực ra trong lòng nàng rất vui mừng.

Chỉ là vui mừng cộng thêm xấu hổ, làm nàng dám nhìn những người khác.

"Oa."

Tô Thị nhìn Chu Tự đi xa kinh hô một tiếng.

Minh Nam Sở cũng nhìn thấy, nhưng hắn vẫn hỏi:

"Ngươi oa cái gì?"

"Chu Tự nhảy cao quá, có khi nào làm Thu tỷ ngã không? Trong ấn tượng của ta, Chu Tự không phải một người tỉ mỉ. Nhân cách thứ hai và thứ ba đều rất thô bạo. Thu tỷ ở trong tay hắn quá nguy hiểm"

Tô Thị phân tích nói.

"Ta cảm thấy rất an toàn"

Âm Túc phát biểu một cách nhìn khác:

"Ta cảm thấy ánh mắt Chu Tự nhìn Thu tỷ khác với nhìn chúng ta"

Lúc này Chu Ngưng Nguyệt giơ tay:

"Ánh mắt nhìn ta với nhìn các ngươi có giống nhau không?"

"Cũng không giống nhau lắm, nhưng cũng không phải là kiểu nhìn của Thu tỷ"

Âm Túc cẩn thận hồi tưởng một lúc rồi nói:

"Thi thoảng liếc thấy bọn hắn ở cùng nhau, ta cảm thấy Chu Tự đối đãi với Thu tỷ là kiểu thích thú, yêu chiều, ôn nhu, bảo hộ, cộng thêm một chút xíu hư hỏng"

"Ngươi sao thấy được nhiều thứ như vậy?"

Hàn Tô cả kinh nói.

"Trình, Trình tỷ dạy ta Âm Túc có chút ngượng ngùng nhìn Từ Từ.

1082 chữ