"Chu Tự nhìn ta là ánh mắt gì? Ánh mắt nhìn tuyệt thế đại mỹ nữ?"
Tô Thị có chút để tâm hỏi.
"Ghét bỏ"
Âm Túc thấp giọng nói.
Nghe vậy Tô Thi sửng sốt, sau đó lấy tấm gương ra soi, nàng sửa sang lại tóc mái, nói với Minh Nam Sở:
"Minh Nam Sở, ta đẹp không?"
"Đẹp"
Minh Nam Sở nhìn thấy trò chơi sắp bắt đầu, đáp lại.
"Ngươi không thể nhìn thẳng vào ta mà nói sao?"
Tô Thị bất mãn nói.
"Ta lo nếu nhìn thấy mặt của ngươi, sẽ không dời nổi mắt"
Minh Nam Sở nói.
Tô Thi hừ lạnh một tiếng, sau đó muốn tìm Nguyệt tỷ cầu an ủi.
Chỉ là khi nhìn quanh, Nguyệt tỷ đâu rồi?
"Vừa này đi vào một lối rẽ rồi"
Đại Địa Thần Khuyển ở một bên nhắc nhở.
Nó có sáu con mắt, nhìn thấy nhiều hơn.
Tô Thi kinh hãi, lập tức đuổi theo.
Xong rồi, không chú ý để lạc mất Nguyệt tỷ rồi.
Không bao lâu sau mấy người đang chờ tại chỗ nghe thấy tiếng Chu Ngưng Nguyệt:
"Ta không phải là con nít tám tuổi, sao lại lạc đường được?"
Mọi người:
"..."
Bọn hắn hiện tại mới biết rõ, hóa ra Thánh Nữ Ma Đạo lại là cái dân mù đường.
Bất chợt, bọn hắn phát hiện hình như người nhà này đều không bình thường cho lắm.
Thánh Tử Ma Đạo nhân cách phân liệt, Thánh Nữ Ma Đạo thì mù đường, Tô Thi vô dụng một cách thần kỳ.
Suy nghĩ kỹ một chút, cũng chỉ có Thần Nữ Ma Đạo là còn bình thường một chút.
Bọn hắn chỉ có thể cảm khái, người nhà này đạt được vài thứ, đồng thời cũng mất đi vài thứ.
Lúc bọn hắn còn đang từ từ đi bộ, Chu Tự đã đặt Thu tỷ lên ghế dưới Cây Bất Tử.
"Ngươi như vậy làm ta có vẻ được yêu chiều quá.
Thu Thiển vừa cười vừa nói.
Thẹn thùng qua đi, chỉ còn lại vui vẻ.
Nhất là bây giờ không có những người khác, không cần thẹn thùng như vậy.
Nàng một tay chống cằm, nhìn Chu Tự ở bên cạnh, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không chán.Có đôi khi nàng nghĩ, cả người mình đều là của người đàn ông trước mặt này.
Tương lai sẽ vì hắn vui mừng mà hạnh phúc, vì hắn khó chịu mà không vui.
Tựa như giao tất cả cho hắn, người đàn ông này trở thành chúa tể vận mệnh của nàng.
Theo lý mà nói, ai đều sẽ có chút bất an.
Nhưng nàng lại rất an tâm.
Nàng dù rất mạnh, nhưng rất nhiều chuyện không cần nàng mạnh.
Nhất định có không ít người bỏ ra tất cả như nàng, nhưng may mắn được như nàng, nhất định rất ít.
Chu Tự ngồi ở một bên, đón nhận ánh mắt của Thu tỷ, có chút lo lắng.
Nghĩ thầm có phải có đắc tội chỗ nào với Thu tỷ hay không.
Dẫn đến Thu tỷ bây giờ đang nghĩ phương pháp báo thù.
"Chu Tự."
Thu Thiển đột nhiên kêu lên. "Sao?"
Chu Tự theo bản năng trả lời.
"Ngươi sẽ thích ta trong bao lâu?"
Thu Thiển cầm điện thoại bấm loạn, vờ như có chút lơ đãng hỏi ra vấn đề này.
Vấn đề này làm Chu Tự nghệt ra.
Sau đó chân thành nói:
"Nghe nói tuổi thọ của tu chân giả rất dài, nếu hạn mức tuổi thọ cao nhất của tu chân giả là 100 năm. Vậy thì ta hi vọng hạn mức cao nhất của thời gian mà ta thích Thu tỷ là một vạn năm"
"Thật sao?"
Thu Thiển cười hỏi.
"Thật.
Chu Tự gật đầu.
Nghe vậy, Thu Thiển phất phất tay cười nói:
"Ta quay clip lại rồi nhé"
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ thế này không phải là chơi người ta một vố sao?
Lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, là Thu tỷ gửi video đến.
Bị quay là mình ban nãy.
"Ngươi nói xem ngày nào đó ta có thể trượt tay đăng lên vòng bạn bè hay không?"
Thu Thiển cười nói.
"Thu tỷ.
Chu Tự mặt mày suy sụp.
Chơi không lại Thu tỷ.
Lúc này Thu Thiển nhìn về phía xa, xác định mấy người kia vẫn chưa tới nơi.
Nàng lấy điện thoại di động ra, quay vào hai người họ.
Lúc này, nàng nghiêng về phía trước, đối mặt với Chu Tự, lúm đồng tiền như hoa:
"Nếu hạn mức tuổi thọ cao nhất của tu chân giả là 100 năm. Vậy thì ta hi vọng hạn mức cao nhất của thời gian mà ta thích Chu Tự là một vạn năm"
Nói xong nàng lần nữa tiến gần lại, hôn lên môi Chu Tự.
Chỉ là rất nhanh sau đó liền lui ra.
Sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho Chu Tự.
Lần này là clip Thu tỷ vừa quay xong.
Hắn mở ra muốn xem.
Lại bị Thu Thiển ngăn cản, lúc này Thu tỷ giành lấy điện thoại, quay đầu không nhìn Chu Tự.
Mang tai ửng đỏ thẹn thùng.
Nhìn thấy Thu tỷ như vậy, Chu Tự đột nhiên cười lên.
Đến cả tên của con hắn đều đã nghĩ xong rồi.
Con gái tên là Chu Đại Đản, con trai tên là Chu Nhị Đản.
Cũng không biết Thu tỷ có đồng ý hay không.
Đặt tên thế này thể hiện hắn sẽ không trọng nam khinh nữ, hoặc là trọng nữ khinh nam.
Như cha mẹ hắn, là trọng nữ khinh nam một cách nghiêm trọng.
Lúc này tiếng của bọn Tô Thị mới truyền tới, tựa như trên đường đi đã nói chuyện rất vui vẻ.
Chu Tự cùng Thu Thiển ngồi nghiêm chỉnh lại.
Sợ bị người ta nhìn ra điều bất thường.
Dù hai người họ chẳng hề làm gì, nhưng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau khi dặn dò Hầu Trầm muốn thử đi thăm dò Hồ Khô Tịch xong, nhóm người Chu Tự liền quay về.
Hồ Khô Tịch có Thần Tứ Quả Thụ.
Cây ăn quả này qua một đoạn thời gian nữa có lẽ sẽ chín, đến lúc đó Quang Thủ nhất định sẽ đi. Tự nhiên hắn muốn cùng Quang Thủ quyết đấu lại một lần.
1095 chữ