Ngoại ô Thanh Thành, Chu Tự cùng Thu Thiển che ô chậm rãi đi về phía trước.
Chu Ngưng Nguyệt một mình một ô, mặc váy ngắn đi chân đất, giẫm tới giẫm lui trong vũng nước, chơi rất vui vẻ.
"Nguyệt tỷ, ngươi như vậy nếu bị nhìn thấy sẽ bị cười chê đó"
Thu Thiển nắm cánh tay Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ trước mặt nói.
Hai người họ cùng che một ô, không xích gần một chút thì sẽ có người bị ướt.
Chu Ngưng Nguyệt đứng vững lại, ô đặt trên vai quay đầu nhìn hai người ở phía sau, nghiêm túc nói:
"Các ngươi không thể để một đứa trẻ 8 tuổi mất đi tính trẻ con được.
Bà cô già còn giả bộ non nớt, Thu Thiển nhìn chằm chằm Nguyệt tỷ suy nghĩ trong lòng.
Chu Tự nhìn lên trời, hơi kinh ngạc nói:
"Không ngờ hôm nay sẽ mưa, còn mưa to như thế Trận mưa này nói đến là đến luôn, xuất sư bất lợi rồi.
Quyết chiến dưới trận mưa lớn như vậy, đây là đang nói hắn quá gà sao?
"Trận mưa này thật sự có chút bất ngờ, dự báo thời tiết không nói đến"
Thu Thiển gật đầu nói.
"Có khi nào có liên quan đến nữ thần Băng Tuyết hay không?"
Chu Tự nhìn lên bầu trời tiếp tục nói:
"Chỉ cần tâm tình của người đó không tốt, những người bình thường như chúng ta liền gặp nạn"
"Chắc không phải đâu.
Thu Thiển cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
"Nếu là Băng Tuyết nữ thần tâm tình không tốt, thì phải có tuyết rơi mới đúng"
"Cũng có lý"
Chu Tự gật đầu.
"Các ngươi nói nhảm gì vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn hai người, giải thích nói:
"Rõ ràng là đến mây cũng đang tác hợp cho các ngươi, để các ngươi mau có em bé. Dù trời đang mưa, nhưng khoảng cách giữa các ngươi đang gần lại. Ta nghĩ trời mưa xong nhất định sẽ lạnh, ta có đồ ngủ cha mẹ tặng nên không sợ lạnh. Nhưng Thu Thiển không có, cho nên ban đêm các ngươi nên sưởi ấm cho nhau. Nếu không sẽ bị cảm đó"
Nói xong Chu Ngưng Nguyệt nhún nhảy đi về phía trước, giẫm lên nước xung quanh, chơi quên cả trời đất.
Thu Thiển và Chu Tự liếc nhìn nhau.
Hình như cũng cảm thấy Nguyệt tỷ nói rất có lý.
"Thu tỷ có lạnh không?"
Chu Tự hỏi.
"Ngươi ở nhà là sẽ lạnh, không ở nhà thì không lạnh"
Thu Thiển nhỏ giọng nói.
Thu tỷ đang ám chỉ ta dọn ra ngoài ở sao? Chu Tự ngộ ra.
Tốt thôi, chuyện này không có khả năng lắm.
Nhưng mà ở với Thu tỷ...Thật ra cũng có thể thử một chút.
Chỉ là vẫn luôn tu luyện và học tập, luôn cảm thấy không đủ thời gian.
Nếu bị phát hiện, có phải sẽ rất ngại hay không?
Ngẫm lại liền có loại cảm giác này.
Thôi cứ cẩn thận ngẫm lại đã rồi làm sau.
"Bên này bên này"
Tô Thi mặc áo mưa đứng ở xa phất tay kêu lên.
Nàng cũng đi chân đất, mặc váy dài đến đầu gối, giẫm vào vũng nước.
Bọn Chu Tự có chút kinh ngạc.
Những người khác đều che ô, vì sao Tô Thi nhất định phải mặc áo mưa?"Đẹp chứ sao"
Tô Thi hồi đáp.
Quả thật rất đẹp, nhưng che ô với mặc áo mưa không phải đều đẹp như nhau sao?
Có ngũ quan như vậy, kiểu gì mà chả đẹp.
"Các ngươi ăn sáng chưa?"
Tô Thi hỏi.
"Tam lão bản còn có đồ gì?"
Chu Tự hỏi ngược lại.
"Còn có mấy cái bánh bao, vẫn còn nóng"
Tô Thị cười nói:
"Ta sáng sớm đã đi xếp hàng mua rồi" "Không đi quá bến sao?"
Chu Tự hoảng sợ nói.
"Ta vô dụng như vậy sao?"
Tô Thị bất mãn hỏi.
Chu Tự không nói gì, chỉ là ánh mắt đã đưa ra sự khẳng định.
"Có hoa quả không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi ngược lại.
"Có, mua ba quả dưa hấu, chờ chút chúng ta vừa ăn dưa hấu vừa xem Tô Thị cười nói.
"Mua dưa hấu lẽ ra nên gọi Thu Thiển đi cùng, dưa hấu nàng mua đặc biệt ngọt" Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Tô Thi vô dụng như vậy, có khi nào dưa nàng chọn lại trắng ởn hay không?"
Minh Nam Sở đột nhiên hỏi.
"Khoa trương vừa thôi"
Hàn Tô lắc đầu nói:
"Cùng lắm là không ngọt mà thôi"
Âm Túc nghi ngờ nói:
"Ta cảm thấy Tô Thi tỷ không đến mức như các ngươi nghĩ. Bánh mì ăn rất ngon mà.
Từ Từ cảm thấy ý của Âm Túc có thể là Tô Thị có năng lực mua bánh mì.
Đây gọi là khích lệ hay là gièm pha?
Tô Thi cảm thấy bị mọi người mạo phạm, phồng má làm ra tư thế muốn động thủ với mọi người.
Chu Tự không để ý đến bọn hắn, mà lấy điện thoại ra, hắn nhìn số điện thoại của Thanh Long và Chu Tước.
Có chút do dự.
"Các ngươi nói lần này nên tiễn ai lên đường đây?"
Hắn đột nhiên hỏi.
"Tùy, đều được.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Đưa số của Huyền Vũ cho ta đi"
Chu Tự nói.
Lần thứ nhất Chu Tước và Bạch Hổ chết rồi, lần thứ hai Thanh Long chết rồi.
Huyền Vũ còn chưa chết qua lần nào, lần này là hắn.
Sau đó Chu Tự gọi điện thoại cho Huyền Vũ, nói ra thân phận, sau đó nói ra mục đích.
Cuối cùng cộng thêm Nguyệt tỷ.
Không nói Nguyệt tỷ ra, hắn lo những người này sẽ không chết.
Cúp máy không lâu sau.
Thanh Long đi ra từ trong không gian:
"Thiếu chủ, đại tiểu thư, để các người đợi lâu rồi"
Thanh Long hiện vẫn đang mặc quần đùi hoa với áo ba lỗ.
Hình như vẫn đang nghỉ phép ở bãi biển.
"Huyền Vũ chết như thế nào?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Thiếu chủ thiên tư thông minh, đã sớm biết tin dữ"
Thanh Long bội phục ra mặt cười nói:
"Hôm nay chúng ta đến bãi cát phơi nắng, Huyền Vũ đột nhiên nói muốn đi leo núi. Sau đó leo đến giữa sườn núi thì rớt xuống. Trùng hợp lại đập chết Bạch Hổ đang muốn đỡ lấy hắn. Chính hắn cũng đau khổ nên cắt cổ tại chỗ luôn. Uyên ương mệnh khổ mà. Chu Tước nhìn thấy tỷ muội tốt mất rồi, khó thở mà chết. Vừa rồi ta mới đem bọn hắn đi chôn. Đúng rồi, thiếu chủ cùng đại tiểu thư muốn đi đâu? Ta còn phải chạy về lập bia cho bọn hắn"
1097 chữ