Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 870: Góp Đồ




"Sư thúc tổ ngươi đừng có hiểu lầm, ta chỉ đến giúp hắn thí nghiệm thức ăn của linh thú thôi"

Bạch Tử cũng không phải là thẹn thùng giải thích, mà là thở dài giải thích.

Chu Tự và Thu Thiển đều đã nhìn ra.

Thượng Quan Hà hoàn toàn không có ý khác.

Lúc này, Bạch Tử nhìn bọn Tô Thi nói:

"Có phải tu vi của các người có gì đó sai sai hay không?"

Lúc này Thượng Quan Hà cũng phát hiện.

Sao cả đám đều là Giai Linh lục phẩm rồi?

Đến Âm Túc cũng có vẻ sắp tấn thăng rồi.

"Mấy người Hàn Tô tỷ tấn thăng tương đối nhanh, thiên phú của ta quá kém, có thể phải tuần sau mới tấn thăng"

Âm Túc cúi đầu ngượng ngùng nói.

Thượng Quan Hà cứ thế ngẩn ra, nghĩ thầm ngươi ngại ngùng cái gì cơ? 20 tuổi Giai Linh lục phẩm, chúng ta làm sao chịu nổi?

Bọn hắn đều là đã hơn 50 tuổi, vẫn đang ở Giai Linh lục phẩm.

Nhưng bọn hắn cũng không nói sâu thêm về vấn đề này nữa.

Dù sao đi theo Chu Tự, có chút kỳ ngộ rất bình thường.

"Lúc nào bọn hắn quyết đấu?"

Chu Tự nhìn về phía Nhật Nguyệt phong rồi hỏi.

Hắn nhìn chung quanh một lần cũng không nhìn thấy tín đồ của Quang Minh Thần.

"Đại khái là giữa trưa, không biết đến lúc đó sẽ đánh như thế nào"

Thượng Quan Hà cảm khái nói.

Rốt cục lại có thể nhìn thấy rất nhiều linh thú.

Nhưng hắn nhìn chung quanh, lần này không thấy Chu Tự mang linh thú.

Xuất phát từ tò mò, hắn hỏi thăm:

"Hôm nay Chu đạo hữu không mang Thần Thú đến sao?"

"Có mang, chắc phải đến buổi trưa mới cho ngươi xem được.

Chu Tự nhớ tới Bách Thú Chi Vương, trả lời.

"Ồ?"

Thượng Quan Hà mắt sáng rực lên: "Mang theo bao nhiêu vậy?"

Ừ một tiếng dài, Chu Tự mới nói: "Nhiều lắm"

Mười vạn Thần Thú.

Dưới ánh mặt trời, đám người Chu Tự đi vào chờ dưới bóng cây.

Hai vị cường giả kia còn chưa xuất hiện.

Cũng không rõ tung tích của tín đồ thần Quang Minh.

Cho nên Chu Tự cũng không vội.

“Cho này"

Tô Thi lấy bánh mì ra chia cho mọi người. Không đủ ăn thì một người một nửa.

Chu Tự cầm một cái, chia một nửa cho Thu tỷ.

“Hương vị cũng không tệ lắm. Thu Thiển gật đầu.

“Không tệ thật, lại còn là miễn phí Chu Tự tựa lên cây vừa ăn vừa nói.

“Ít nhất ngươi cũng nên nói một câu cảm ơn.

Tô Thi nhìn Chu Tự nói.

Chu Tự quay sang nhìn Tô Thị, chân thành nói:

“Sao ngươi lại trông chờ việc một nhân vật phản diện nói cảm ơn ngươi chứ?"

Tô Thi sửng sốt, sau đó nói:

“Ta phát hiện ngươi thật giống Nguyệt tỷ"

“Chị em ruột mà Thu Thiển cười nói.

Nàng cũng có loại cảm giác này.

Nhất là sau khi ở chung lâu lại càng cảm thấy giống nhau.

Không chỉ là Nguyệt tỷ và Chu Tự, còn có Tô Thị, luôn cảm giác có đôi khi họ giống nhau vô cùng.

Nhất thời nàng có hơi lo lắng, liệu đứa con mà mình sinh ra có giống ba người họ hay không.

Giống thiên phú thì cũng là chuyện tốt, chỉ sợ giống về khuyết điểm.

Tô Thi quay đầu, đưa cho Thu tỷ một cái bánh bao xong thì không để ý tới Chu Tự.

“Lúc nào chúng ta bắt đầu ăn dưa hấu?"

Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng táo lớn hỏi.

“Giữa trưa trời nóng?"

Tô Thi thử hỏi.

“Vậy bây giờ lấy ra ướp lạnh trước.

Nói rồi Chu Ngưng Nguyệt tiện tay bày ra một cái trận pháp bên cạnh.

Tô Thị bỏ ba trái dưa hấu vào.

Âm Túc đột nhiên nói:

“Ta mua mấy cái kem ly, có phải bỏ vào hay không?"

“Ta có chút thịt xiên, định đêm nay về nướng"

Hàn Tô đẩy đẩy kính mắt nhìn chung quanh một chút, cảm thấy ở đây nấu cơm dã ngoại cũng không tệ.

“Bỏ vào đi"

Chu Ngưng Nguyệt hưng phấn nói.

“Vỉ nướng ở chỗ ta Minh Nam Sở nói.

“Ta có mì tôm."

Từ Từ hơi lúng túng nói.

Thượng Quan Hà và Bạch Tử kinh ngạc nhìn đám người trước mắt này.

Rốt cuộc họ tới làm gì vậy?

Đến xem một trận quyết đấu mà thôi, lại nhàn nhã như thế sao?

Bạch Tử thở dài một tiếng, sau đó nói:

“Ta có chút đồ ăn vặt, nhưng cũng thích hợp giải nhiệt.

Chu Tự cứ như vậy nhìn “tủ lạnh” của Nguyệt tỷ bị chất đầy đồ ăn.

“Đến để đánh nhau, có khi nơi này sẽ bị ảnh hưởng” Thượng Quan Hà khá tỉnh táo.

“Cái này đơn giản.

Chu Ngưng Nguyệt đi dạo quanh một vòng, chôn xuống một vài thứ.

Sau đó trở lại dưới tán cây, bấm niệm pháp quyết trầm giọng nói:

“Nổi lên"

Nhất thời, mặt đất lắc lư.

Họ phát hiện cả cái cây và vùng đất xung quanh bị nhổ tận gốc.

Lúc nào cũng có thể nhảy về sau mà đi.

Chu Tự chấn kinh, cái này thật lợi hại.

Muốn học.

“Muốn học có hai cách, một loại là thuật pháp, một loại là trận pháp.

Thu Thiển nhìn thấu ý nghĩ của Chu Tự, tiếp tục nói:

“Thuật pháp thì đơn giản hơn một chút, Trận Linh Ngũ phẩm chắc đủ, đêm nay về ta dạy cho ngươi.

Nghe Thu tỷ nói chắc chắn, Chu Tự có chút cảm khái.

Cưới vợ như thế, còn mong gì hơn.

Thích Thu tỷ quá đi.

“Thích thì ngươi có thể nói ra?

Thu Thiển cười xấu xa nhìn Chu Tự.

Chu Tự chấn kinh nhìn người trước mặt, hỏi:

“Thu tỷ, ngươi học Độc Tâm Thuật với mẹ ta từ khi nào vậy?"

Thu Thiển cũng tựa vào cây, gió lay động lọn tóc nàng, giọng nàng nhẹ nhàng:

“Sau tết"

“Có Độc Tâm Thuật thật sao?"

Chu Tự hoảng sợ nói.

Thu Thiển cười mà không nói.

Lúc này có mấy người đi tới.

Họ thấy Thượng Quan Hà thì hơi kinh ngạc:

“Thượng Quan sư đệ cũng tới sao?"

Người tới có hai nam hai nữ.

Nam thì có một người khí chất phi phàm, tu vi Trận Linh Ngũ phẩm, một người thì cường tráng hơn chút cũng là Trận Linh Ngũ phẩm.

Hai người nữ mặc trang phục của tông môn, một người tóc dài búi cao, một người cột hai đuôi ngựa.

Các nàng là Giai Linh Lục phẩm, bốn người này rất mạnh.

1105 chữ