Keng!
Keng!
Keng!
Quang mang như tấm khiên chắn ngưng tụ ngay phía trước hắn, giống như tấm lá chắn do Thần Minh ban xuống.
Rầm!
Thần thú bị cản lại bên ngoài.
“Dù ngươi có thêm nhiều thần thú hơn nữa, cũng không thể phá vỡ lá chắn bảo vệ của ta. Lúc này ta đang trong vị thế bất bại"
Tín đồ Quang Mình nhìn Chu Tự rồi nói tiếp:
“Tội của ngươi nhất định sẽ phải nhận sự phán quyết từ chủ của ta, ngươi hẳn nên xem xét kỹ tội lỗi của mình đi. Lúc này nhận tội vẫn còn kịp"
Nói xong, phía sau hắn xuất hiện quang huy của Thần Minh, giống như muốn tiến hành thần ban.
Chu Tự trông thấy hết thảy, sau đó lại bóp nát một hạt châu nữa:
“Ngươi có lá chắn, chẳng nhẽ ta không có vũ khí bén nhọn sao? Đến đi, mười vạn thần kiếm"
Rầm!
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, từ trong lôi đình trên không trung, có vô số thần kiếm đang hạ từ mây trời xuống dưới.
Mỗi một cây đều có khí tức của riêng mình, cường đại khiến lòng người sợ hãi.
Rất nhiều người không hiểu, sao đối phương có thể xa xỉ như vậy.
Lúc này, một thanh trường kiếm dừng ngay trước mặt Chu Tự.
Dường như đó là nòng cốt của mười vạn thần kiếm.
Chu Tự tuỳ tay cầm lấy, hắn huy động trường kiếm, nháy mắt, mười vạn thần kiếm như nghe được hiệu lệnh, đồng thời động đậy.
Thấy vậy, Chu Tự chém một nhát kiếm về phía lá chắn bảo hộ của đối phương.
“Để ta xem lá chắn của ngươi và kiếm của ta, ai hơn ai?"
Kiếm quang trong tay Chu Tự phóng ra.
Mười vạn thần kiếm phía sau ngưng tụ làm một.
Kiếm quang chiếu rọi khắp thiên địa.
Rầm!
Kiếm chém về phía lá chắn bảo vệ.
Rầm!
Răng rắc!
Lá chắn bảo hộ bắt đầu xuất hiện vết nứt, chợt “rầm” một tiếng.
Lá chắn bảo vệ bị đánh vỡ.
Ngay sau đó, một kiếm chém thẳng về phía tín đồ Quang Minh thần ban.
Phụt!
Tín đồ Quang Minh bị thần kiếm đánh trọng thương phun ra một ngụm máu tươi, thần ban cũng bị đánh gãy.
Hắn khó tin nhìn về phía Chu Tự:
“Rốt cuộc ngươi là ai?"
“Cuối cùng muốn hỏi tên sao?"
Chu Tự cầm trường kiếm trong tay, đứng thẳng trên kim long, hắn từ cao nhìn xuống tín đồ Quang Minh, chậm rãi mở miệng:
“Vậy ngươi nghe cho rõ đây. Ta đứng sừng sững trên chư thiên ma thần, ngự trị trên định của thiên địa vạn vật.
Cầm đao mà đi, thay trời hành đạo. Là môn chủ của Thập Vạn Thiên Thần Môn. Chấp chưởng tất cả quyền hành muời vạn thần thú, mười vạn thần kiếm, mười vạn thần hải, mười vạn thần phù. Vạn vật trong thiên hạ, Thập Vạn Thiên Thần Môn ta không gọi một, chỉ gọi mười vạn. Chỗ ta đây, đối địch với ta, là ngươi đánh chết.
Nghe một đoạn giới thiệu như vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ đến tột cùng.
Đám người Hứa Dịch hoảng sợ vạn phần, lúc trước bọn họ nghe thấy Thập Vạn Thiên Thần Môn của Chu Tự thì chỉ nghĩ là một môn phái nhỏ tầm thường.
Ai biết được đó lại là một môn phái có thể triệu hồi mười vạn thần thú.
Lúc này, bốn người họ nhìn về phía Chu Tự.
Quả nhiên phát hiện họ không chịu ảnh hưởng, hơn nữa không thấy bóng dáng Chu Tự nữa.
Cho nên.....Người kia quả thực là môn chủ của Thập Vạn Thiên Thần Môn.
Họ đúng là có mắt không tròng, đắc tội với một tiền bối không biết thuộc cấp nào.
Thập Vạn Thiên Thần Môn, vốn không phải là một môn phái nhỏ xa xăm nào đó.
Tiền bối tông môn đã bỏ lỡ họ rồi.
Chu Ngưng Nguyệt nhớ rõ mấy món đồ này, không khỏi lo lắng nói:
“Vị cách của Thập Vạn Thiên Thần Môn có hơi cao, lần sau hắn sẽ siêu việt thế nào nữa đây?"
Thu Thiển có chút khiếp sợ, bà cô già Nguyệt tỷ này lại suy nghĩ cho đệ đệ mình sao?
“Nếu không thể cao hơn nữa, ta sẽ không có lời trích cho cha.
Chu Ngưng Nguyệt có phần sầu não.
Thu Thiển:
“Có phải chỉ cần ta cầm hạt châu cũng có thể lợi hại như vậy không?"
Tô Thi đột nhiên hỏi.
“Không thể đâu"
Bách Mạch tiên tử lắc đầu nói:
“Nếu chỉ là một con thần thú, các ngươi sẽ không có cảm giác gì, nhưng nếu mười vạn thần thú tụ tập cùng một chỗ, các ngươi có thể đứng vững vị trí cầm đầu sao? Không cần dùng tu vi, người có thể chỉ dùng khí thế của mình trấn áp hết uy thế của thần thú mới có thể tuỳ ý nắm trong tay tất cả. Đây chính là vương giả trời sinh Thu Thiển cười xấu hổ.
Nàng cảm thấy nhất định có thể, chỉ là Chu Tự thấy tất cả đều là đặc hiệu mà thôi, tất cả đặc hiệu đều nằm trong tay hắn.
Đặc hiệu còn có thể phản chủ sao?
Hơn nữa bộ dáng không sợ trời không sợ đất của hắn, cái gì mà mười vạn thần thú, cái gì mà mười vạn thần kiếm, đều không phải đặc hiệu có thể lộ vẻ sắc bén của hắn sao?
Dù sao trong mắt hắn, mười vạn thần thú không thể là mười vạn thần thú thật.
Đặc hiệu, tất cả đều là đặc hiệu.
“Vậy có phải là Chu Tự thắng rồi không?"
Tô Thị tò mò nói.
Bách Mạch tiên tử lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Đánh bại tín đồ thần Quang Minh không khó, điều khó chính là họ sẽ không thấy đau khổ. Họ cảm thấy các ngươi sai thì chính là các ngươi đã sai, hẳn là các ngươi lên kiểm điểm lỗi lầm của mình. Dù phải chết, họ cũng vẫn thấy hành động của mình là đúng. Chỉ có các ngươi có tội, giết bọn hắn chỉ là hành vi trốn tránh tội lỗi của các ngươi. Nên để họ dùng thánh quang chiếu rọi các ngươi.
Giải thích qua loa, Bách Mạch tiên tử nhìn về những người khác rồi nói:
“Cho nên các ngươi cảm thấy đánh bại hắn là thắng sao?"
“Vậy không phải là chơi đểu sao?” Tô Thi tức giận nói.
1103 chữ