“Sao họ không tự xem lại bản thân mình đi?"
Âm Túc cũng có chút tức giận vô cớ.
“Cảm thấy họ có tội chính là khởi nguồn tội lỗi của các ngươi, cho nên để họ cảm thấy bản thân sai rồi hoặc để họ chịu đựng hành hạ về tinh thần là chuyện không có khả năng. Bọn hắn sẽ không khuất phục, cũng sẽ không thừa nhận bản thân có vấn đề. Giết cũng vô dụng, những tín đồ Quang Minh khác cũng không sợ, cũng sẽ không bi thương"
Bách Mạch tiên tử nói.
Mọi người trầm mặc, luôn cảm thấy tức giận nhưng nhất thời đều muốn đi qua đánh cho chúng một trận.
Lúc này mọi người nhìn về chân trời, muốn xem Chu Tự làm thế nào.
Sau khi đả bại đối phương, mười vạn thần thú lui về phía sau.
Chu Tự để kim long bay đến trước mặt đối phương.
Hắn nhìn tín đồ Quang Minh đã suy yếu rồi nói:
“Ngươi còn cảm thấy ta có tội không?"
“Nơi mà Quang Minh không chiếu tới thì còn tội lỗi, trên người ngươi không có ánh sáng của chủ ta, thân chìm trong tội ác còn không tự biết.
Tín đồ Quang Minh nhìn Chu Tự rồi nói.
“Ngươi sắp chết rồi"
Chu Tự nhẹ giọng nói.
“Cùng lắm là trở về với chủ của ta, phía sau chủ ta còn rất nhiều tuỳ tùng. Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ hiểu rõ tội của mình rồi gia nhập với chúng ta. Nếu ta đã nhắm vào ngươi vậy ngươi nên xem xét bản thân cho kỹ, vì sao lại bị ta nhắm vào. Vì sao ta không nhắm vào những người khác"
Tín đồ Quang Minh thành kính nói.
Chu Tự nhướng mày, trầm giọng nói:
“Quang năng của các ngươi chiếu rọi thiên địa sao?"
“Ánh sáng của chúng ta mới là ánh sáng duy nhất của thiên địa, đương nhiên phải chiếu rọi khắp đất trời rồi.
Tín đồ Quang Minh nói.
“Chỉ dựa vào các ngươi?"
Giọng Chu Tự trầm xuống, chậm rãi nói:
“Thời đại tu chân, đạo ta bao phủ thiên địa, ánh sáng đại đạo chiếu khắp trong ngoài vòm trời. Mặt trời trên cao, mọc hướng đông hạ hướng tây, vạn vật trên đại địa xuân nảy nở thu héo tàn, đều là đại đạo chi phong được đất trời truyền bá. Càn khôn sáng ngời, đạo của ta như ngày nắng trấn áp hết thảy quyền hành của Thần Minh. Dư nguyện của thời đại trước chỉ như ánh sáng le lói của đom đóm, còn dám tranh huy cùng nhật nguyệt ư?” Tiếng của Chu Tự càng nói càng lớn, nhìn chằm chằm vào tín đồ Quang Minh.
Phong thái vô hình tràn ra, chiếu khắp vạn vật.
Rầm!
Lời của Chu Tự vừa dứt, trên trời cao vô tận có vô số phù văn rúng động loé lên, cùng cộng hưởng.
Cùng lúc đó.
Sau bếp của tiệm cơm ở trấn Thanh Bắc, Chu Nhiên vốn đang thái rau chợt ngẩng đầu.
“Làm sao vậy?"
Liễu Nam Tư vốn cũng đang bận bịu hiếu kỳ hỏi.
“Có người đang cộng hưởng với thiết luật.
Chu Nhiên kinh ngạc đáp.
“Thiết luật?"
Liễu Nam Tư có chút tò mò, nàng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt dường như nhìn về phía trời cao vô tận. Thực sự có thứ gì đó từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy xuất hiện. Dường như tất cả quyền hạn Thần Minh đều sẽ bị áp chế.
“Người nào có tư cách điều động thứ này?"
Nàng cảm thấy thứ này rộng lớn vô biên, phủ khắp đại đạo lẫn thiên địa.
“Thiết luật nhằm vào tất cả quyền hạn giữa trời đất, ai có dũng khí dám một mình đối diện với tất cả quyền hạn, thì người đó có tư cách điều động thiết luật.
Chu Nhiên thái rau tùy tiện nói:
“Có người từng thấy sự cường mạnh của Thần Minh, nảy sinh nỗi sợ hãi, có người chưa bao giờ gặp Thần Minh, không có dũng khí. Những người này đều không có tư cách. Chỉ có người từng gặp Thần Minh, nhưng không hề sợ hãi, còn đứng trên sức mạnh đối mặt với tất cả quyền hạn Thần Minh, dám dẫm đạp tất cả, lật đổ thời đại này mới được thời đại, được thiết luật tán thưởng, từ đó sinh ra cộng hưởng. Nhưng thiết luật đang suy yếu, cộng hưởng cũng không sinh ra được biến hóa lớn gì?
“Thời nay còn có người như này ư?"
Liễu Nam Tư tỏ vẻ mặt kinh ngạc. Vậy chẳng phải là cường giả bẩm sinh à?
“Ai mà biết được?"
Chu Nhiên không để ý nói.
“Ngươi không định tìm hắn, nhận hắn làm đồ đệ à?"
Liễu Nam Tư có chút kinh ngạc hỏi.
“Không cần tìm"
Chu Nhiên lắc đầu.
“Tại sao?"
Liễu Nam Tư tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
Trong quán cơm, mọi người đang trò chuyện ở bên ngoài đợi lên đồ ăn. Cứ chờ mãi chờ mãi, thì nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng hô kinh hãi:
“Ngươi nói cái gì?"
Tiếng hô này dọa sợ những vị khách đợi đồ ăn, họ còn tưởng hai vợ chồng cãi nhau bên trong. Một ông lão khá lớn tuổi nói vào trong bếp:
“Lão Chu à, có chuyện gì thế?"
“Không có gì, không có gì, đồ ăn đến ngay đây"
Liễu Nam Tư đi ra cười nói, trông không giống cãi nhau nên cũng không ai để ý nữa.
Lúc này Liễu Nam Tư nhìn chồng mình với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi:
“Con trai có bản lĩnh như vậy từ lúc nào? Hắn còn là con của ta sinh ra không?"
Chu Nhiên buồn cười nói:
“Chẳng lẽ ta đẻ ra?"
“Nói cứ như một mình ta sinh ra vậy"
Liễu Nam Tư suy nghĩ một lát:
“Nếu là Chu Tự, có thể không phải là cường giả bẩm sinh gì, có khả năng nhất định hắn mắc bệnh dậy thì trẻ trâu quá nặng"
Chu Nhiên:
Con trai họ có tính cách thế nào, họ chứng kiến từ nhỏ đến lớn, không thể nào nhìn nhầm được.
“Có khả năng là học lời thoại, lừa cả thiết luật rồi.
Liễu Nam Tư nghĩ thông suốt việc này, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chu Nhiên:
"..."
Xào rau vậy, còn phải mua nhà cho hai vợ chồng bọn chúng.
1119 chữ