“Nói ra thì vợ Tiểu Lâm bên cạnh sinh con rồi, lão Lâm bế cháu, vợ chồng lão Lâm ngày nào cũng khoe khoang trước mặt ta.
Liễu Nam Tư có chút tức giận nói:
“Đều tại con trai không chịu cố gắng"
“Ừm, họ cũng chạy đến khoe khoang trước mặt ta, ngày nào cũng nói cháu nội hành họ, hỏi ta lúc nào thì bế cháu, còn nói bây giờ ta không có cháu thật thoải mái.
Con dao thái rau của Chu Nhiên cũng nặng thêm hai phần, dường như hắn cũng rất tức giận. Lập tức hai vợ chồng đều oán trách con trai của mình.
Biết rõ đay nghiến những điều này cũng vô dụng, hắn cũng không biết đường dành nhiều thời gian cho con dâu.
Nếu dành thời gian tu luyện đó để ở bên Thu Thiển, thì hai người họ đã có cháu bế từ lâu rồi.
Quan Hà Phong.
Lý Cảnh Sơn nhìn lên bầu trời, cau mày, bên cạnh hắn là Hồng Nghê và hai đệ tử Hình Ngọ, Mãn Giang Hồng.
“Thật sự xuất hiện cộng hưởng, người nào có năng lực này?"
Hình Ngọ có chút khâm phục.
Thiết luật suy yếu là một chuyện, nhưng muốn cộng hưởng với thiết luật thì khó đến chừng nào. Việc này cần lòng can đảm, giống như năm đó thiết luật hình thành, trời đất công nhận, cộng hưởng với nó. Quyết chí tiến lên, không sợ hãi. Con người có thể làm những điều không thể, dám đứng trước thiên hạ.
"Hu!"
Lý Cảnh Sơn lạnh lùng hừ một tiếng nói:
“Còn có thể là ai? Con kế nghiệp cha thôi. “Con kế nghiệp cha?"
Hình Ngọ sửng sốt nói:
"Chu Tự?"
“Khụ...khụ.
Mãn Giang Hồng ho khan hai tiếng:
“Tiểu sư đệ có bản lĩnh này ư?"
Tuy rằng Chu Tự thiên phú dị bẩm, nhưng trông không giống người nghiêm túc.
Hồng Nghê cười nói:
“Nói ra thì ta vẫn chưa gặp tên nhóc này, Tiểu Kính cũng chưa gặp. Xem ra phải dành thời gian đến Thanh Thành gặp một lần. Đúng rồi, có phải sau này Lạc Thư cũng muốn đi làm ở Thanh Thành không? Vừa hay đi xem môi trường sống của hắn thế nào. Ta đỡ phải lo lắng"
“Tiểu sư đệ con kế nghiệp cha, những điều có thể học thì cũng học cả rồi, nói ra thì tại sao đạo tử không kế thừa được gì nhỉ?"
Hình Ngọ nhìn sư phụ sư nương nói:
“Ưu điểm của hai người, sao hắn không kế thừa được chút nào?"
Nghe vậy, Lý Cảnh Sơn và Hồng Nghê đều nhìn về phía Hình Ngọ với ánh mắt lạnh lùng.
“Nói ra thì hồi nhỏ đều là ngươi chơi với hắn?"
Sắc mặt Lý Cảnh Sơn âm trầm.
“Xem ra là không biết dạy dỗ trẻ con, kết hôn sớm đi?
Hồng Nghê nói theo.
Hình Ngọ:
"..."
“Những người này còn không ra tay ư?"
Phía sau núi Đạo Tông Thiên Vân, Tô Trần thở dài nói:
“Một người làm cha, một người làm mẹ, hoàn toàn không quan tâm.
“Con trai của chị ta lợi hại như vậy, tại sao con gái của ta lại không thể hiện ra thiên phú của riêng nó?"
Liễu Bắc Uyển có chút không phục.“Có thể nam nữ có sự khác biệt.
Tô Trần thuận miệng trả lời. Vừa nói, hắn điểm về phía hư không, bỗng chốc, thiết luật bị che lấp:
“Tại sao Chu Tự biết điều động thiết luật?"
Liễu Bắc Uyển vẫn rất tò mò.
“Thiết luật suy yếu, muốn có cảm giác tồn tại chăng?"
Tô Trần cười nói.
“Chuyện này tính là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Liễu Bắc Uyển hỏi.
“Không tính là chuyện xấu, bất kể từ nguyên nhân gì, điều động thiết luật đều đại diện cho tín niệm của cá nhân, chỉ không biết liệu có xảy ra chuyện không. Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện thì cũng là người nắm giữ quyền hạn xảy ra chuyện, nhưng không biết chuyện lần này sẽ lớn đến mức nào.
Tô Trần có chút chờ mong.
Lúc này Chu Tự trên Kim Long, hắn cúi đầu nhìn tín đồ Thần Ánh Sáng. Đối phương dường như có chút kinh ngạc, nhưng không công nhận lời nói vừa nãy của hắn. Đương nhiên, hắn cũng không chú ý nhiều, vì không biết nguyên nhân gì, hắn cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không đúng lắm.
Dường như trong bầu trời có thứ gì đó gắn lên người mình, thứ này khiến hắn có một cảm giác, đánh ra một quyền thật mạnh với dư nghiệt của thời đại Thần Minh, tựa như vừa ban ra đã thực hiện ngay, trời đất công nhận. Cảm giác khó hiểu này khiến hắn kinh ngạc.
“Hào quang của chủ nhân ta đã từng chiếu rọi thiên địa, vì chìm vào giấc ngủ sâu nên mới ảm đạm, mới có các ngươi xuất hiện. Các ngươi nên biết ơn ân huệ của chủ nhân ta, ngày nào đó chủ của ta quay về, ánh sáng thần thánh sẽ gột rửa thế gian. Các ngươi nên nhân lúc còn sớm mà nhìn rõ tội của mình, như vậy mới có thể xóa bỏ tất cả tội ác trong sự gột rửa của chủ nhân ta"
Tín đồ Thần Ánh Sáng nhìn Chu Tự nghiêm túc nói.
Đối diện với sự tự tin của đối phương, Chu Tự chậm rãi nói:
“Tín đồ Thần Ánh Sáng các ngươi đều như vậy à?"
“Chúng ta không sợ cái chết, không sợ thất bại, vì chết đi cũng chỉ là trở về bên cạnh chủ nhân của ta, thất bại chỉ là khảo nghiệm của chủ nhân với ta. Mặc kệ ngươi muốn làm gì ta, đó đều là thể hiện sự bất lực của ngươi, đều là cái cớ để người trốn tránh tội ác, ngươi sẽ sống trong tự trách và tội ác, nơm nớp lo sợ không chịu nổi một ngày"
Tín đồ Thần Ánh Sáng nhìn Chu Tự mang theo vẻ thương hại:
“Ngươi sống còn không bằng ta chết đi “Ngươi có lòng tin với Thần Ánh Sáng như vậy à? Quyền hạn của hắn có thể chiếu sáng tội của chúng ta ư?” Chu Tự hỏi ngược lại.
“Chủ của ta là ánh sáng của trời đất, nguồn gốc của tất cả, không gì là không thể. Hắn đã ban cho chúng ta ánh sáng, đã cho chúng ta niềm vui. Mọi thứ của chúng ta đều là của chung"
Tín đồ Thần Ánh Sáng nói.
1190 chữ