“Không...không phải ta...không phải ta....không phải do ta hại.
Tín đồ Thần Ánh Sáng kêu gào đau khổ. Lúc này Chu Tự đứng trên đầu Kim Long đến trước mặt đối phương.
Thần thú phía sau chăm chú nhìn Kim Long, chúng phát hiện Kim Long đang run rẩy. Cho dù là kim long, cũng không đỡ nổi người ở trên đầu. Hơi không cẩn thận, cơ thể của nó sẽ bị hủy.
“Hình như ngươi rất đau khổ?"
Chu Tự nhìn đối phương kêu gào đau đớn, có lòng tốt nói:
“Con người ta không chịu nổi khi thấy người khác đau khổ"
Nghe vậy, những người phía dưới rất kinh ngạc, hắn muốn đi con đường thu phục ư?
Bách Mạch tiên tử nhìn Chu Tự cảm khái nói:
“Đánh nát hắn, rồi lại muốn thu phục hắn ư? Giết người diệt tâm, cảm hóa tội đồ?"
"A!"
Tô Thi che hai mắt của mình nói:
“Không nhìn nữa, không nhìn nữa, còn nhìn thì chốc nữa không ăn nổi đồ nướng mất"
Âm Túc cũng lặng lẽ đến đứng phía sau Từ Từ.
Chu Ngưng Nguyệt cầm bút ghi sổ, không hề lo sợ.
“Tất cả ý của ta đều là ý trời, tất cả đạo của ta đều là đạo trời, không biết chép đến đâu rồi"
“Kết thúc rồi"
Thu Thiển thở nhẹ nhõm.
Bách Mạch tiên tử thấy hơi kỳ lạ, thu phục cũng phải cần một khoảng thời gian mới phải, nhưng nàng vừa nghi hoặc thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm.
Ầm!
Chỉ thấy trên trời cao, Chu Tự tấn công ra một quyền, một vũng máu thịt rơi xuống. Thấy vậy, Bách Mạch tiên tử sững sờ.
Đây là....cái quỷ gì vậy?
Lúc này nàng bỗng hiểu ra tại sao những người bên cạnh không dám nhìn nữa, thì ra sự từ bi của Thánh Tử là như vậy. Chẳng trách lại có nhiều lời đồn đáng sợ thế.
Hành động đột ngột khiến tất cả mọi người phía dưới đều sửng sốt. Một số người cảm thấy đau khổ ban đầu, liền ngừng gào khóc trong phút chốc, bày dáng vẻ ta không sao. Một số thần thú phía sau cũng không liếm vết thương của mình nữa, thể hiện dáng vẻ có thể đánh, có thể chiến đấu bất kỳ lúc nào, không hề đau đớn. “Minh Nam Sở, mau mau, nhanh đi chôn đi, đứng để hắn phát ra nhân cách méo mó đó.
Tô Thi đẩy Minh Nam Sở ra. Minh Nam Sở cũng không chần chờ, lập tức kéo theo Từ Từ xông lên. Thượng Quan Hà do dự một lúc rồi cũng đi theo. Ba người họ bằng đào cái hố với tốc độ nhanh nhất, chôn những thi thể rơi từ trời cao xuống.
Bách Mạch tiên tử:
"..."
Họ tốt như vậy hả? Còn thầu cả chôn cất.
Chu Tự thấy vậy cũng kinh ngạc, đám người nhị lão bản cũng là người tốt đấy.Làm xong tất cả, Chu Tự mới rời khỏi Kim Long. Nói ra thì đặc hiệu này thật hữu dụng, còn có uy lực không nhỏ. Giống y như thật.
Trận quyết đấu hạ màn, Thập Vạn Thánh Thú và Thập Vạn Thần Kiếm cũng lần lượt biến mất, dường như biến mất vô cùng nhanh.
Thần thú biến mất, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Thượng Quan Hà cảm thấy tiếc nuối, không quan sát được ở khoảng cách gần. Nhưng mười vạn thánh thú quá đông, hắn cũng không thể lại gần để quan sát. Nếu không, sẽ trực tiếp bị trấn áp đến mức khó mà nhúc nhích được.
Chu Tự cúi đầu nhìn hai người phía dưới, nhẹ giọng nói:
“Quấy rầy rồi, không làm các ngươi bị thương chứ? Nhìn vẻ mặt các ngươi hình như hơi đau đớn.
"Haha."
Dư Đa cười lớn hai tiếng:
“Tiền bối nói đùa rồi, ta thân thể cường tráng, không có gì đáng ngại, đều là công lao của tiền bối hạ thủ lưu tình"
Vì chống lại uy áp thần thú, lúc này toàn thân Minh Nhược Xuyên đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn ung dung hành lễ:
“Cảm ơn tiền bối lo lắng, chúng ta không có vấn đề gì. Không cảm thấy đau đớn chút nào.
“Vậy thì thôi"
Chu Tự cũng không để ý. Có lẽ thuật chữa trị của mình không đủ để họ để ý đến, vậy không tự bêu xấu nữa. Hắn tháo mặt nạ xuống, sau đó cả người hóa thành một luồng ánh sáng biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện dưới cây mà Nguyệt tỷ ngồi đó.
Đám người Hứa Dịch nhìn rất rõ cảnh này, cho nên..người đó chính là môn chủ Thiên Thần Môn, cường mạnh đến mức khiến người ta run sợ. Vừa nãy họ còn cùng nói chuyện với đại nhân vật này. nhưng mình quá ngu dốt, lại bỏ lỡ cơ hội tốt để ôm chân, ngạo mạn đã hủy hoại họ. Đương nhiên, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện họ đừng nhớ đến mình, vừa nãy thái độ của họ hình như không tốt lắm. Nhưng Thượng Quan Hà đã trở thành người mà họ tuyệt đối không thể đắc tội.
Thập Vạn Thiên Thần Môn ấy à, bây giờ vừa nghĩ đến cái tên này, họ liền cảm thấy đó là tông môn vô cùng đáng So.
Còn hai cường giả tam phẩm bên trên nhất thời không biết có cần đánh tiếp không. Họ vốn không muốn đánh, nhưng lại lo sợ tiền bối đó nhìn đến, vừa thấy họ đau đớn thì sẽ đến giúp giải thoát.
Tính cách méo mó đó sao mà quen mắt thế nhỉ? Dư Đa thầm phàn nàn.
Sau đó họ ầm ĩ với nhau hai tiếng, quyết định để hôm khác chiến tiếp. Đi thôi, đi thôi, rời khỏi đây trước rồi tính. Những người vây xem cũng dần lùi lại, người nào cũng không dám thể hiện ra nỗi đau đớn. ngay cả mắng cũng không dám mắng vài câu. Môn chủ Thập Vạn Thiên Thần Môn quá đáng sợ.
Chờ Chu Tự trở về, câu nói đầu tiên nghe được là của tam lão bản:
“Ta tính đổi tên nhóm, gọi là Thập Vạn Thiên Thần Môn"
“Tam lão bản muốn làm môn chủ hả?"
Chu Tự tò mò hỏi.
Tô Thi hoàn toàn không có suy nghĩ làm chủ nhóm.
“Môn chủ là môn chủ, chủ nhóm là chủ nhóm, ta là người phụ trách hậu cần.
1096 chữ