Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 886: Tín Đồ Của Ai?




“Lại đây, lại đây.

Ông chủ chém giá nhìn thấy Chu Tự lập tức vẫy tay nói. Chu Tự đi đến, nhìn thấy Bách Mạch tiên tử cũng có mặt.

“Là ngươi làm thật hả?"

Ông chủ chém giá khó mà tin nổi.

“Có một phần của ngươi đấy"

Chu Tự không thể không khâm phục nói:

“Chất lượng đặc hiệu thật tốt, ta cũng không cần ra tay.

“Đương nhiên rồi, ta không bán thì thôi, mà đã bán thì phải bán hàng chất lượng cao, phải biết rằng những thứ đó đều là..."

Vốn định thổi phồng theo, ông chủ chém gió bất giác phản ứng lại bây giờ không phải lúc, hắn vội nói: “Lời này không thể nói ra, chẳng may người của Thần Ánh Sáng nhằm vào ta, ta bày quán bán hàng sẽ rất khổ.

“Quy tắc giang hồ, ta hiểu.

Chu Tự gật đầu, bày dáng vẻ tuyệt đối sẽ không bán đứng ông chủ chém giá. Ông chủ chém giá cứ cảm thấy không tin được người trước mắt.

“Bây giờ ngươi muốn đi vào trong không?"

Bách Mạch tiên tử hỏi Chu Tự.

“Ừm, bây giờ vào xem sao?

Chu Tự gật đầu.

Hy vọng lần này không gặp phải người của Thần Ánh Sáng.

“Vậy ngươi phải cẩn thận, bên trong có rất nhiều tòng thần, kể cả bây giờ họ có kiêng sợ, nhưng cũng có khả năng ra tay với ngươi.

Bách Mạch tiên tử có lòng tốt nhắc nhở.

“Không mua chút đồ gì à?"

Ông chủ chém giá hỏi Chu Tự.

“Đồ lần trước còn chưa nhận được, không mua nữa.

Chu Tự lắc đầu. Tích lại quá nhiều sẽ dễ quên, đợi dùng hết lô tiếp theo, hoặc là có vấn đề gì cần hỏi họ thì lại đến mua. Sau đó Chu Tự cáo biệt hai người, đi thẳng vào bên trong.

Hắn nhìn trái ngó phải, phát hiện mấy ngày nay vẫn không thấy người của Hỏa Nguyệt Cốc đến, không biết bây giờ họ thế nào rồi. Mỗi ngày Thu tỷ đều đến tế đàn nghe lời cầu nguyện của những người này, theo lý thì có chuyện gì thì nàng cũng sẽ biết. Nhưng chỉ có thể biết sơ qua, không thể biết cụ thể. Có một điều có thể chắc chắn, đến hiện tại người của Hỏa Nguyệt Cốc sống rất tốt. Đợi những người đó lại hái một ít trái cây đến, hắn có thể đi tìm Nữ Thần Băng Tuyết, xem xem nàng có thể thu hồi nguyền rủa không. Sau khi không còn lời nguyền rủa, có lẽ người của Hỏa Nguyệt Cốc cũng sẽ không tín ngưỡng Thần Thái Dương nữa. Ít nhất cũng sẽ không còn tin ngưỡng theo thời gian trôi nữa. Đó là chuyện thường tình của con người.

Chu Tự cũng không cần họ tín ngưỡng, hay là làm việc gì cho hắn.

“Tới rồi"

Xua tan những suy nghĩ này, Chu Tự bắt đầu dồn sức chú ý lên con phố trước mắt. Hiện giờ hắn đứng trước một cây cầu, đi qua cầu chính là nơi tín đồ thành kính mới có thể tiến vào. Bình thường hắn không thể tiến vào, nhưng có công lực ngàn năm, những cản trở này liền biến mất.

Đi lên cây cầu, Chu Tự liền cảm nhận được áp lực. Rất nhanh áp lực bị công lực ngàn năm đàn áp. Chu Tự cất bước chân đi vào bên trong. Kiến trúc ở đây đẹp hơn bên ngoài, nhưng lạnh lẽo hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần. Trống không, không một bóng người.

Chu Tự cũng không để ý. Hắn đến đây không phải để tìm người, mà muốn xem mình có thể đi được bao xa, bên trong có cánh cửa thông đến thần vực hay không. Hắn luôn nhớ rõ giọng nói là Thu tỷ nghe được, bảo Thu tỷ đi vào, nói bên ngoài có nguy hiểm. Tuy rằng không biết nguy hiểm bắt nguồn từ đâu, nhưng muốn đi vào cũng phải biết là đi đâu. Là thần vực, hay là một nơi nào khác? Cánh cửa thứ bảy của Cửa Thần Khởi, không biết đến lúc nào mới có thể mở được. Dù sao cũng phải mở toàn bộ sáu cánh cửa.

Ở đấy có vấn đề lớn, đó chính là phải trả quyền hạn thông suốt mọi sự cho Nữ Thần Bóng Tối, còn phải trả quyền hạn toàn năng cho Thần Ánh Sáng. Tuy bây giờ vẫn chưa có được, nhưng những vị thần này có được quyền hạn thông suốt mọi sự và toàn năng, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên muốn mở cánh giữa ở giữa vô cùng khó khăn, chỉ có thể thử đặt mục tiêu ở nơi này, xem có thể tiến vào thần vực hay không. Có thể tiến vào thì có thể tìm kiếm người hô gọi Thu tỷ. “Cảm giác nơi này sáng hơn bên ngoài rất nhiều.

Chu Tự đi trên phố có chút bất ngờ, khiến hắn có cảm giác từ bóng tối đi về phía ánh sáng.

“Đây là lần đầu tiên ngươi đến đây à?"

Phía trước có một người đàn ông trung niên nhìn về phía Chu Tự, tò mò hỏi. Hắn đứng dưới gốc cây đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu nhìn người đi đến. Nhưng hình như hắn đột ngột xuất hiện, vừa nãy Chu Tự cũng không phát hiện ra có người.

"Ùm."

Chu Tự gật đầu.

Trong lòng hắn đã đề phòng, ở đây không phải là ngoại thành, chẳng may có nguy hiểm, mình phải kiểm soát tốt. Một khi không cẩn thận chọc đến cha Nguyệt tỷ, cả đời này của mình coi như xong. Nhưng người đàn ông trước mắt này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Đối phương mặc cả bộ đồ màu đen, trông khoảng ba bốn mươi tuổi, có vài sợi tóc bạc xen lẫn. Dường như phải chịu sự tàn phá và thăng trầm của năm tháng.

“Ngươi là tín đồ của ai?"

Người đàn ông trung niên làm thế tay xin mời, hình như có ý muốn dẫn đường.

“Nữ Thần Trí Tuệ, còn ngươi thì sao?"

Chu Tự cũng không vội hỏi mục đích của đối phương.

"Ta u?"

Người đàn ông trung niên tự giễu cười nói:

“Chắc là Tử Thần Tai Ương"

“Chắc là?"

Chu Tự có chút tò mò. Nhưng mình từng có xích mích với Tử Thần, đừng chọc đến người này thì hơn.

1141 chữ